Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 484

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:02
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi nhóm người Diệp Viễn tìm được vị trí của ngôi làng thì lại phát hiện cả làng đã bị động đất vùi lấp gần hết.

Bọn họ tiến hành tìm kiếm ở hiện trường, phát hiện những đồ đạc trong các căn nhà bị sập về cơ bản đã được chuyển đi, ngoài ra còn có một số ngôi mộ nhỏ ở lối dẫn vào làng.

Diệp Viễn sai người đào toàn bộ mấy ngôi mộ lên, không tìm thấy hài cốt nào, chỉ có một vài mảnh cháy đen chưa được đốt sạch.

Bọn họ còn phát hiện một lò nung tạm thời được đắp bằng đất sét gần đó, trong ngoài đều đã cháy đen.

Đối với việc này, Diệp Viễn phỏng đoán, trận động đất xảy ra bất ngờ, trong làng có rất nhiều người c.h.ế.t nhưng chắc chắn vẫn còn một số người may mắn sống sót. Bọn họ theo truyền thống tiến hành hỏa táng người chết, tập trung đồ đạc lại, cuối cùng rời khỏi làng đi đến một nơi nào đó.

Ngôi làng đã thành ra dáng vẻ này, Diệp Viễn cũng rất khó tìm ra được cái gì, thấy rất có thể phải ra về mà không tìm được gì, Diệp Viễn lại không cam lòng.

Anh ta là một người đầu óc linh hoạt, nhớ ra rằng trong đội của mình có một số người năm đó từng tham gia vào nhiệm vụ do Diệp Huy Dương phái đi tới ngôi làng này, những người này cũng từng sống ở đây một khoảng thời gian.

Diệp Viễn tập trung bọn họ lại, yêu cầu bọn họ cẩn thận nhớ hết lại tất cả mọi chi tiết.

Nếu nghĩ không ra thì phạt, nghĩ ra được thì thưởng.

Người ta đều nói ba anh thợ da họp lại thành Gia Cát Lượng, không ngờ chiêu này thật sự hữu dụng.

Bọn họ lấy tư liệu của đoàn chuyên gia năm đó cẩn thận nghiên cứu, từ những ghi chép khi tiếp xúc với dân làng để tiến hành phỏng đoán, rằng thôn làng mà họ thấy bây giờ chỉ mới được xây dựng sau khi có chính sách mới, còn làng cũ thật sự là ở một nơi khác ở vùng núi gần đó, cần phải đi tìm.

Diệp Viễn cảm thấy ý tưởng này khá khả thi nên mấy ngày tiếp theo đó bọn họ đều đi tới đi lui ở mấy ngọn núi gần đó, cho đến ngày hôm qua, bọn họ tìm được một thứ gì đó gần giống như một tấm bia của làng, cuối cùng phương hướng chỉ thẳng vào một ngọn núi phủ tuyết trắng.

Đường đi vô cùng khó khăn, tất cả đều là những vách đá cheo leo nguy hiểm, phải bám vào hai sợi leo để leo lên trên, nhưng dây leo cũng đã bị đứt. Diệp Viễn phỏng đoán đây là bởi vì địa hình biến hóa, nếu không thì chẳng có ngôi làng nào có thể xây dựng ở bên trên mấy vách đá dựng đứng như thế này, cho dù là dùng các thiết bị hiện đại cũng không thể đi lên được. Cuối cùng bọn họ chỉ có thể tìm con đường khác, lại đi vòng thêm hai ngày, rốt cuộc bọn họ tìm được đường, nhưng lại phải đi qua địa bàn của chim biến dị.

Diệp Viễn cũng chửi thẳng thật xui xẻo.

Nhưng đã đến bước này, có cắn răng cũng phải tìm ra bí mật của cái hộp, đây chính là thứ mà Diệp Huy Dương đã tốn biết bao nhiêu công sức, nỗ lực cả đời mà vẫn không tìm ra được. Bây giờ bọn họ đã có thể tiếp cận được, làm sao có thể buông tha.

Thế là, Diệp Viễn mang theo đội ngũ đi về phía núi tuyết, trên đường bị chim biến dị tập kích hai đợt. Bọn họ đều có kinh nghiệm chống đỡ được, chỉ là thuốc giải độc tiêu hao rất nhanh, đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Những chuyện sau đó, Khương Nặc cũng đã chứng kiến hết thảy.

Sau khi chất độc cực mạnh tiêm vào cơ thể, tinh thần của gã đàn ông kia ngơ ngác, hỏi gì đáp nấy nhưng khoảng thời gian này không dài, Khương Nặc còn muốn hỏi thêm chút chi tiết nhưng anh ta cũng đã bắt đầu biến dị.

Thân thể của anh ta bắt đầu vặn vẹo, da chuyển sang màu xanh rồi nứt ra, xương cốt bị biến dạng nghiêm trọng, cổ bị vặn vẹo theo một góc độ quỷ dị, con mắt trợn lồi ra. Sau khi cơ bắp bắt đầu bị tan rã thì toàn thân dần bốc ra mùi thối.

Khương Nặc lẳng lặng quan sát, rồi lại cau mày.

Lần trước Nhân Nhân bị tiêm loại thuốc độc này ở ngay trước mặt cô, cơ thể nhanh chóng mất đi khả năng vận động, toàn thân cứng đờ, trước khi c.h.ế.t chỉ có thể giãy dụa theo bản năng.

Nhưng đó là bởi vì cơ thể cô ta yếu ớt, không chịu nổi biến dị.

Nhưng bây giờ, gã đàn ông trước mắt biến đổi lại khiến điều mà cô lo lắng trước đây đã trở thành hiện thực.

Anh ta không chết.

Chẳng những không chết, thậm chí còn có thể di chuyển.

Sau khi lăn lộn và tru lên không ngừng, gã đàn ông kia bắt đầu chậm chạp bò trên mặt đất, tốc độ di chuyển không nhanh nhưng động tác vẫn rất tự nhiên và linh hoạt.

Anh ta đã bị c.h.ế.t não, nhưng cơ thể vẫn có thể cử động được.

Bộ dạng này của anh ta hoàn toàn phù hợp với tất cả đặc điểm của “tang thi”, ngay cả m.á.u của anh ta cũng giống như thứ gọi là tang thi, có thể lây truyền chất độc.

Điểm này, Khương Nặc đã từng dùng m.á.u của Nhân Nhân để thử trước đó từ lâu rồi.

Sắc mặt cô trầm xuống, từ trong không gian lấy ra một con d.a.o bằng thép, dùng hết sức đ.â.m vào trái tim gã đàn ông kia.

Cơ bắp và xương cốt của gã đàn ông sau khi trải qua tiến hóa vốn đã vô cùng cứng rắn, sau khi bị tiêm chất độc vào sinh ra biến dị, càng trở nên cứng đến mức khó có thể hình dung. Ngay cả với sức lực của Khương Nặc mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng đ.â.m vào, cô cắn chặt răng, giẫm lên cán d.a.o đạp mạnh, cuối cùng cũng hoàn toàn xuyên thấu trái tim.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-484.html.]

Con quái vật trên mặt đất bắt đầu điên cuồng giãy giụa, khát vọng sống sót đã hoàn toàn chi phối thân thể này. Nó liều lĩnh muốn chạy trốn, cổ run rẩy, cổ họng phát ra tiếng kẹt kẹt, tứ chi không ngừng bò trên mặt đất.

Cũng may động tác của nó không nhanh, Khương Nặc nhắm ngay cán d.a.o đạp một cái nữa để làm lỏng cán dao, sau đó bước tới nắm lấy cán dao, quấy nát trái tim đối phương.

Trái tim là vết thương trí mạng, sau khi bị cắt nát, rốt cuộc nó không bò nổi nữa nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Khương Nặc nhíu mày, lấy một thanh đao dài từ trong không gian ra c.h.é.m đứt đầu con quái vật.

Cuối cùng nó cũng không còn co giật nữa, nhưng m.á.u thịt trên mặt đất vẫn còn nhúc nhích với một biên độ rất nhỏ.

Khương Nặc lột toàn bộ quần áo trên người nó ra.

Bởi vì xương cốt biến dạng nên quần áo có bị rách một chút, nhưng vấn đề không lớn.

Sau đó đổ xăng lên người, phóng hỏa thiêu đốt.

Trong nháy mắt khi ngọn lửa bùng lên, Khương Nặc nghe thấy một âm thanh rất nhỏ như tiếng giòn vang của mỡ thịt bị đốt cháy, làm người ta cảm thấy vô cùng hó chịu.

Cô không nói gì, tưới xăng luôn cả khu vực gần đó, đảm bảo ngay cả mọi vết m.á.u cũng bị đốt sạch.

Cũng may lúc này là buổi tối, ở phía sau vách đá cao ngất châm lửa nên cũng không quá gây chú ý, mà khói đặc cũng bị bóng tối bao phủ.

TBC

Khương Nặc cẩn thận xóa sạch toàn bộ mọi dấu vết ở hiện trường.

Sau khi đốt xong, cô còn xúc xác c.h.ế.t đã cháy thành than cùng với bùn đất ở gần đó đến độ sâu hơn một mét rồi thu toàn bộ vào không gian.

Nếu một loại độc tố như thế này lây nhiễm vào một con chim biến dị, chim biến dị lại đi tấn công con người thì sẽ sinh ra rắc rối.

Văn Vịnh Vi thật giỏi, suýt chút nữa cô ta đã chế ra được tang thi.

Cũng coi như là sự trùng hợp của số phận, Diệp Huy Dương bất ngờ đi tới nhà họ Văn khiến cho nhà họ Văn không thể không vứt lại tất cả mọi thứ chạy trốn tới Đại Hưng Lĩnh, Khương Nặc mới có thể tìm được tủ tài liệu cất giấu ở dưới tầng hầm của nhà họ Văn, xóa đi một chút cơ hội cuối cùng.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thứ này vẫn luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Khương Nặc đứng tại chỗ, im lặng một lúc.

Trước đó cô đã từng dùng m.á.u của Nhân Nhân để tiến hành làm thí nghiệm, chứng minh m.á.u của cô có thể tinh lọc được loại độc tố này.

Lúc này để phòng ngừa những bất trắc có thể xảy ra, có lẽ trước tiên cô có thể dùng m.á.u của mình để làm ra mấy ống huyết thanh để dành.

Suy cho cùng thì kỹ thuật chiết xuất loại độc tố này cũng không phức tạp, trước kia Văn Vịnh Vi có thể làm thì những người khác cũng có thể làm, mà lịch sử của loài người luôn mắc phải những sai lầm lặp đi lặp lại.

Nghĩ đến đây, Khương Nặc không chút do dự lấy ra một con d.a.o găm sạch sẽ từ trong không gian, rạch cổ tay mình, vẩy chút m.á.u lên vết bò của con quái vật vừa rồi.

Cô đã xúc hết đất trên đoạn đường này vào không gian, nhưng để đảm bảo chắc chắn, cô vẫn rắc thêm một ít máu.

Một ống thuốc hôm nay là do cô tiêm xuống nên cô nhất định phải loại bỏ tất cả mọi nguy hiểm tiềm ẩn.

Khả năng tự khôi phục của Khương Nặc rất mạnh, không bao lâu m.á.u đã ngừng chảy, cô chỉ có thể lại rạch thêm một đao, để m.á.u ấm chảy ra lần nữa.

Khi làm những việc này, trên mặt cô không có một chút biểu cảm nào.

Làm xong mới thở phào nhẹ nhõm, lấy thuốc sát trùng ra xoa vào vết thương. Lúc này Vân Diệu cũng bước tới lấy băng gạc giúp cô băng lại.

Anh cau mày, dường như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Khương Nặc không để ý những thứ này, trở về cô chỉ cần ăn chút gan heo bồi bổ là được, khả năng tự khôi phục của cô rất mạnh. Qua vài tháng nữa, ngay cả vết sẹo cũng biến mất.

Cô nhìn về phía ngọn núi phủ đầy tuyết, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại trên tay bọn họ có ba cái hộp, em muốn lấy lại trước.”

Trong tay cô lúc này đang có 6 cái hộp có bọc đồng, nếu cộng thêm 3 cái trên tay Diệp Viễn nữa, vậy là đủ bộ.

Loading...