Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 486

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả mọi người đều chú ý tới bầy chim trên bầu trời.

Càng sợ cái gì càng tới cái đó, mặc dù bọn họ đều đã chuẩn bị đầy đủ nhưng thứ đồ chơi c.h.ế.t tiệt kia lại cứ muốn xông thẳng về phía bọn họ.

Không ai để ý, có một bóng người đang dùng tốc độ cực nhanh lao tới phía dưới bọn họ.

Trong nháy mắt Diệp Viễn dường như nhận thấy cái gì đó, anh ta cúi đầu nhìn nhưng bóng dáng kia đã biến mất không thấy gì nữa.

“Chuẩn bị thuốc giải độc!” Diệp Viễn hô to, anh ta nhanh chóng lấy từ trong túi áo ra một ống tiêm, xắn ống tay áo lên đ.â.m vào cánh tay, tiêm vào cơ bắp của mình.

Những người khác cũng nhanh chóng hành động, nhưng có một số người đã không còn thuốc giải độc, chỉ có thể sợ hãi trốn ở sau lưng đồng bạn của mình.

Tiếng kêu của bầy chim vô cùng chói tai, trong bóng đêm giống như mây đen đè xuống, đột nhiên bay thẳng về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn giơ tay b.ắ.n một phát, lại lấy đao c.h.é.m c.h.ế.t hai con.

Khương Nặc cũng thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ tới gần, chui vào trong hang động, ném ba cái máy khí dung vào trong một góc tối.

Âm thanh phát ra từ máy khí dung được tiếng rít của đàn chim che lấp hoàn toàn.

Trên người cô mặc trang phục cảnh vệ của căn cứ Thái Thương. Trong lúc hỗn loạn này, cô ra vào hang động mà không có một ai phát hiện, thuận lợi ngoài dự kiến.

Khương Nặc bình tĩnh, liên tục rút lui, tránh xa khí độc, đồng thời xịt “dù bảo hộ” lên người.

Đồng loại bị giết, mùi m.á.u tươi nhanh chóng kích thích bầy chim.

Cảnh tượng giống như buổi chiều lại diễn ra lần nữa, bọn người Diệp Viễn vừa g.i.ế.c vừa lui vào trong hang động, thay phiên nhau canh giữ ở cửa hang c.h.é.m g.i.ế.c chim biến dị.

Bởi vậy, không có ai phát hiện ra khói độc đang không ngừng lấp đầy trong hang động.

Phải mất 40 phút pin mới cạn kiệt, đến lúc đó máy khí dung sẽ tự động tắt, trong khi thời gian duy trì khí độc chỉ có nửa giờ.

Khương Nặc từ đằng xa nhìn Diệp Viễn dẫn người c.h.é.m g.i.ế.c chim biến dị đến đỏ cả mắt, một bên g.i.ế.c c.h.ế.t một bên châm lửa đốt, liên tục không ngừng.

Không gian hang động không lớn không nhỏ, sau khi khí độc liên tục thoát ra liền lan ra mỗi ngóc ngóc trong hang động.

Cuộc giằng co kéo dài gần hai giờ, lần này rõ ràng bầy chim hung dữ hơn. Sau hơn ba giờ, bây chim mới dần dần bỏ cuộc, bay đi theo tiếng kêu của con chim đầu đàn.

Ở gần hang động, ngoại trừ vô số xác chim c.h.ế.t thì còn có mấy người nằm rải rác, đều là những người bị thương do không có thuốc giải.

Số còn lại, cũng không biết vì sao mà cứ liên tục phát ra tiếng ho khan.

“Mẹ kiếp... khụ khụ...” Diệp Viễn mắng: “Thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này trước đã, nơi này có vấn đề.”

“Khụ khụ, anh Lục, số anh em bị trúng độc rất nhiều, đi không được thì làm sao bây giờ?”

Trong mắt Diệp Viễn hiện lên một tia tàn khốc, anh ta do dự một lúc rồi hạ lệnh: “Lấy thêm 15 bình thuốc giải độc ra, chia cho mọi người, còn sót lại một chút độc cũng không c.h.ế.t được. Không đi được phải đi ngay, người không tuân lệnh sẽ biết hậu quả.”

Sau khi dọn dẹp xong, mọi người nhanh chóng xách túi rời đi, không có thời gian kiểm tra kỹ hang động, càng không phát hiện ra ba cái máy to bằng cái bàn là nằm ở trong góc.

Chờ bọn họ đi rồi, Khương Nặc mới quay trở lại hang động, thu hồi máy khí dung.

Mấy giờ trôi qua, khí độc trong hang động đã tản đi, mọi người cũng đã hít đủ rồi. Tuy nhiên cô vẫn đèo mặt nạ phòng độc đi theo đoàn người từ một khoảng cách xa.

Trong lúc không để ý, bầu trời càng lúc càng sáng, màn đêm sắp qua, ánh sáng sắp tới.

“Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ...”

Đội ngũ phía trước cũng không cảm giác được hi vọng, bước đi càng ngày càng chậm, không ngừng ho khan.

Đỉnh núi tuyết phủ đã ở gần ngay trước mắt, nơi ánh mắt chạm đến đều một màu tuyết trắng xóa, không khí lạnh lẽo ùa vào trong phổi khiến n.g.ự.c đau nhức, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Anh ta không thể không hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi.

“Anh Lục…có thể là do trước đó đốt lửa nhiều quá nên mọi người hít phải khói độc quá nhiều…Khụ khụ, bây giờ đường hô hấp bị tổn thương, thuốc giải độc cũng không đủ, có rất nhiều người bị thương rồi.” Người thuộc hạ ở bên cạnh anh ta nói: “Anh Lục, thưởng cho mọi người một ít Lực Đan đi, nếu không sẽ không chịu nổi.”

Sắc mặt Diệp Viễn u ám, bất an.

Trên đường đi quả thật không ngừng có người ngã xuống.

Anh ta chỉ cho là do thuốc giải độc không đủ, nhưng lại không biết đó là độc càng thêm độc, đường hô hấp và phổi của mọi người đã bị nát từ lâu.

Bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ lại những người bị ngã xuống.

Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, Khương Nặc sẽ lần lượt đ.â.m c.h.ế.t những người đó, thu t.h.i t.h.ể vào không gian.

Hỏi xin Diệp Viễn đưa thêm Lực Đan, nhưng đi ra ngoài lâu như vậy, trên người anh ta chỉ còn lại 7 viên. Hơn nữa anh ta đã từng thử nghiệm, thứ này không có tác dụng giải độc nên anh ta muốn giữ lại để giữ mạng.

“Nghỉ ngơi hai giờ... khụ khụ khụ.” Diệp Viễn nói: “Trước tiên đừng vội vào núi, tìm một chỗ hạ trại đã rồi nói sau...”

Đến buổi tối, Diệp Viễn vốn tưởng rằng ngủ một giấc thật ngon là có thể khôi phục, nhưng cơn đau ở n.g.ự.c vẫn tiếp tục khiến cho anh ta trằn trọc khó ngủ, thở dốc, tình trạng ho khan cũng càng lúc càng dữ dội hơn. Thậm chí có một lần anh ta cho là mình ngủ rồi, kết quả lại lâm vào ảo giác.

“Anh Lục!”

Có người kinh hoảng gọi anh ta: “Có mấy anh em bắt đầu ho ra máu...”

Diệp Viễn vốn dĩ đã khó chịu, lúc này nghe thấy có người gọi anh ta liền cảm thấy nóng nảy.

“Hô to gọi nhỏ cái gì? Mẹ kiếp... im đi... khụ, im ngay.” Anh ta không kiên nhẫn nổi nữa lập tức đứng lên, bởi vì huyết áp không ngừng giảm xuống, động tác này khiến anh ta đầu váng mắt hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-486.html.]

“Anh Lục! Anh Lục!”

Diệp Viễn ngã xuống đất, m.á.u tanh ngọt từ cổ họng trào ra.

Anh ta ngơ ngác nhìn vết m.á.u trên tay mình, trong đầu chỉ là mảnh u ám, sửng sốt không hiểu tại sao lại trở thành thế này.

Ở chỗ này, bọn họ đã từng chiến đấu với những con dơi biến dị, cũng từng g.i.ế.c c.h.ế.t vô số con chim mặt người, cho dù có người bị cắn trúng độc, không uống thuốc giải kịp thời mà c.h.ế.t thì cũng sẽ không c.h.ế.t theo kiểu này.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đám tay chân của anh ta cũng bắt đầu không ngừng ho ra máu, tất cả mọi người mất đi năng lực hành động.

“Anh Lục, anh nói xem…có phải bởi vì chúng ta đào mộ ở trong ngôi làng đó nên mới bị quỷ ám không?”

“Đánh rắm!!”

Diệp Viễn mắng một tiếng, anh ta chưa bao giờ tin những điều này nhưng giờ khắc này, anh ta cũng cảm nhận được một nỗi sợ hãi sâu sắc không thể giải thích được.

Anh ta ấn mạnh vào n.g.ự.c rồi lặng lẽ đổ phần Lực Đan tinh khiết còn lại vào trong miệng, dùng nước miếng nuốt xuống.

Linh khí nhanh chóng tẩm bổ trái tim và lá phổi đã bị tàn phá của anh ta, hơi thở bớt khó chịu hơn nhưng cơn đau ở n.g.ự.c vẫn không cách nào giảm bớt.

Vì sao lại như vậy...

Anh ta ngơ ngác nhìn người bên cạnh một người tiếp một người ngã xuống, nôn ra máu, tắt thở rồi chết.

Điều này không thể nào ... Chẳng lẽ bọn họ thật sự bị cái gì ám sao?

Chẳng lẽ...

Nhiệt độ lạnh lẽo, thân thể Diệp Viễn dần dần cứng đờ.

Đống lửa cháy bên chân, cũng bởi vì không có người thêm củi mà gần như tắt hẳn, bốn phía ảm đạm không có ánh sáng.

Diệp Viễn thở ra một hơi, chậm rãi bò về phía đống lửa, nhặt một khúc củi lên ném vào trong lửa.

Tia lửa yếu ớt, phải một lúc lâu sau ngọn lửa mới lại bừng lên.

”Khụ khụ khụ...”

Lại là một trận ho ra máu, Diệp Viễn thở hổn hển, ánh mắt lại thả lỏng.

Cơn đau ở n.g.ự.c đã không còn quá khó chịu nữa. Anh ta biết, mấy viên Lực Đan tinh khiết kia đã phát huy tác dụng, chỉ cần anh ta có thể cố gắng chịu đựng qua khỏi đêm nay thì anh ta có thể sống sót!

Ác quỷ hôm nay cũng không thu được anh ta!

Bốn phía trở nên yên tĩnh, đám tay chân người thì đã chết, người đã hôn mê, chỉ còn lại một mình Diệp Viễn nằm rạp trên mặt đất, cố gắng duy trì tỉnh táo.

Lúc này, dưới ánh lửa, anh ta nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh từ trong bóng tối chậm rãi đi tới.

Diệp Viễn không thể tin được mở to hai mắt nhìn.

Đó không phải là người... Không phải là người...

Không có tiếng bước chân, thậm chí không có mặt người, trên mặt chỉ có hai cái hố đen đáng sợ...

“A ——!!”

TBC

Diệp Viễn phát ra tiếng kêu hoảng sợ, anh ta muốn cầm súng, cũng muốn đứng lên chạy trốn nhưng anh ta thật sự đã quá suy yếu, hoàn toàn rơi vào trong ảo giác hỗn loạn.

Lưỡi d.a.o của quỷ tuyết đã kề vào cổ họng, đây là hình ảnh cuối cùng anh ta nhìn thấy trước khi chết.

Khương Nặc mặt không biểu tình đ.â.m xuyên cổ anh ta, sau đó bắt đầu lột ba lô.

Những người cô nhặt ở trên đường cùng với những người c.h.ế.t ở chỗ này, cộng với người bắt được trước đó, tổng cộng 76 người không hơn không kém.

Khương Nặc tịch thu được một lượng lớn súng, s.ú.n.g trường, s.ú.n.g máy hạng nhẹ, còn có một số đạn.

Nhưng số lượng đạn còn lại không nhiều.

Trong ba lô còn có d.a.o và một ít lương khô.

Khí độc được hít vào qua đường hô hấp nhưng trên quần áo cũng có dính một ít, Khương Nặc cũng lười lột quần áo.

Trong ba lô còn tìm ra rất nhiều thẻ căn cứ, đều là của căn cứ số hai Thái Thương.

Nhà họ Diệp hiện tại đang hỗn loạn, Diệp Viễn cũng đã chết, có lẽ cũng rất khó vặt lông dê ở căn cứ của bọn họ. Mà Khương Nặc cũng đã qua giai đoạn điên cuồng vơ vét tài nguyên nên cũng không quá để ý đến thứ này, chỉ tiện tay ném vào một góc trong không gian.

Tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cô cũng tìm được hai cái hộp quen thuộc trên người một gã tay chân của Diệp Viễn.

Khương Nặc cất cái hộp vào trong ba lô của Vân Diệu, lấy ra một chiếc máy xúc nhỏ, đào một cái hố trên mặt đất.

Hai người cùng ném toàn bộ t.h.i t.h.ể vào trong hố, châm lửa thiêu đốt.

Ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn, khí độc thoát ra hòa cùng với làn khói dày đặc biến mất giữa không trung.

Đến khi đốt gần xong thì lại lấp đất lên.

Diệp Viễn và đội ngũ tinh nhuệ của anh ta cứ như vậy trực tiếp biến mất khỏi thế gian, không còn lại một chút dấu vết gì.

Chỉ có những đám mây đen lơ lửng trên bầu trời cùng những tiếng chim rít chói tai, những vệt m.á.u nằm rải rác chứng tỏ sự tồn tại xấu xa của chúng.

Loading...