Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 489
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:13
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôi làng cũ ở trong núi sâu như vậy, khó trách Diệp Huy Dương không thể tìm ra được.
Nếu không phải sau tận thế, thực vật ngoại trừ những nơi có linh nguyên còn sống sót ra, còn lại đều c.h.ế.t sạch thì cho dù vòng đi vòng lại trên cao nguyên rộng lớn này cả hai năm cũng chưa chắc có thể tìm được, muốn tìm ra chỗ này cũng quá khó khăn.
Tuyết đọng trong thung lũng cũng không sâu, thậm chí có cả một mảng lớn không có tuyết đọng. Khương Nặc còn ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng, không nồng nặc giống như mùi tro núi lửa, ngược lại càng giống suối nước nóng tự nhiên hơn.
Cô dừng bước, nói với Vân Diệu: “Anh có nghe thấy không?”
Vân Diệu gật đầu: “Có 3 người.”
Ngay trong rừng thông phía trước truyền đến tiếng bước chân của con người rất rõ ràng.
Khương Nặc còn nghe thấy hơi thở của một người trong số đó rất dồn dập.
Cô suy nghĩ một chút, đi thẳng về phía bọn họ. Vừa đi được hai bước, cô đã thấy ba người mặc áo khoác dày, đi giày vải dày, trên cổ đeo những miếng đồng từ phía sau cây tuyết tùng bước ra.
Nhìn cách ăn mặc này, hẳn là trang phục riêng của bộ tộc bọn họ.
Một nam hai nữ, nam lộ ra vẻ căng thẳng nhất, bước lên trước mấy bước ngăn Khương Nặc lại.
Khương Nặc cũng không muốn quấy nhiễu đến bọn họ nên dừng lại cách bọn họ mấy bước, lấy từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ công tác: “Xin chào, chúng tôi là người của căn cứ.”
Ba người ngơ ngác nhìn nhau.
Một người phụ nữ trong đó bắt đầu nói chuyện, nhưng Khương Nặc vừa nghe liền sững sờ, bởi vì cô hoàn toàn nghe không hiểu.
Đối phương hình như cũng không biết nói tiếng Hán, tốc độ nói vừa nhanh vừa gấp gáp.
Người đàn ông kia giống như trấn an cô ta một chút, kéo cô ta ra sau lưng rồi dùng tiếng phổ thông rất chuẩn hỏi: “Là căn cứ nào, làm sao lại tìm được tới nơi này?”
Tiếng phổ thông của anh ta rất chuẩn khiến cho Khương Nặc không khỏi nhìn thêm một lần nữa.
“Căn cứ số một Kinh Hải.” Cô đáp.
Trong tay cô cũng đang cầm giấy chứng nhận công tác giả của căn cứ Kinh Hải, do Ngô Tiểu Giang làm ra.
Người đàn ông giật mình, vẻ mặt khó nén được kích động. Anh ta buông đề phòng xuống, bước tới cầm giấy chứng nhận công tác ra xác nhận, mà người phụ nữ bên cạnh dường như rất bất mãn, mắng anh ta vài câu.
Anh ta có vẻ sợ hãi, giải thích với người phụ nữ vài câu, cuối cùng người phụ nữ kia cũng không nói nữa.
Nhưng lúc này Khương Nặc càng nhìn anh ta, càng cảm thấy quen mắt, giống như đã từng gặp anh ta rồi vậy.
Người đàn ông kia cũng đang đánh giá Khương Nặc, trong nháy mắt, hai người đều cảm thấy quen quen, lại ngơ ngác không thể nhớ rõ ra được. Anh trừng tôi tôi trừng anh, trừng cho đến khi người phụ nữ kia lại muốn nổi bão, người đàn ông kia mới kích động nói:”Có phải cô học ở Giang Đại không?”
Giang Đại là trường đại học mà Khương Nặc theo học hồi sinh viên, lúc này cô mới có ấn tượng, nhìn kỹ người trước mắt, cũng nhận ra anh ta.
“Anh là...”
“Tôi là Hứa Hàng.”Anh ta vội vàng nói.
Khương Nặc gật đầu, đã hoàn toàn nhớ ra.
Khương Nặc quả thật có quen một người như vậy, nhưng cũng chỉ là quen biết sơ mà thôi.
Trước khi tốt nghiệp đại học, mấy người bạn trong phòng ký túc xá của cô có quan hệ rất tốt nên mới nghĩ tới việc đi du lịch cùng nhau.
Khi đó công việc của cô vừa mới được quyết định xong, cô có nhận được mấy đơn hàng nhỏ trên mạng tiết kiệm được chút tiền nên dứt khoát bỏ tiền ra đi du lịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-489.html.]
Bạn cùng phòng có một cô gái dựa vào quan hệ trong nhà tổ chức một nhóm nhỏ chất lượng cao, một hướng dẫn viên du lịch cùng với 10 cô gái cùng đi tới cao nguyên Lan Thương, mà hướng dẫn viên du lịch chính là anh chàng Hứa Hàng này.
Dáng dấp anh ta đẹp trai, năng lực nghiệp vụ tốt, hình như anh ta luôn dẫn các nhóm nhỏ đi du lịch theo tuyến cao nguyên Lan Thương này.
Mấy người Khương Nặc được anh ta dẫn đi chơi trước sau sáu ngày, nhưng đều là đi tới mấy chỗ danh lam thắng cảnh nổi danh, chưa từng nghe nói đến mấy dân tộc thiểu số, cũng không hề đến gần mấy ngôi làng như thế này.
Khương Nặc còn nhớ rõ mình đã nói chuyện khá vui vẻ với anh chàng này, thậm chí còn bị mọi người ồn ào hỏi có phải cô để ý anh ta hay không.
Nhưng trên thực tế, Hứa Hàng cũng thêm WeChat của mỗi cô gái, anh ta nói chuyện với ai cũng được.
Khương Nặc cũng biết, anh ta thuần túy là vì làm nghiệp vụ kiếm tiền, không có tâm tư gì khác.
Bởi vì anh ta là GAY.
Bọn họ chỉ gặp nhau 6 ngày, sau đó cô cũng sớm quên mất dáng vẻ anh ta thế nào. Sau khi nhìn thấy thì cảm thấy quen mặt nhưng không thể nào nhớ ra chi tiết, mãi đến khi Hứa Hàng nói tên thì cô mới nhớ ra một người như vậy.
Hứa Hàng cũng nhận ra cô là sinh viên trường Giang Đại, nhưng không nhớ nổi cô là ai.
“Tôi là Vu Ngôn.” Khương Nặc nói.
Vu Ngôn cũng là tên trên thẻ công tác giả.
“Đúng đúng, em gái Tiểu Vu.” Hứa Hàng vỗ tay, “Tôi vừa nhìn tên liền nhớ ra cô rồi.”
Khương Nặc mỉm cười, cô nhận thấy được thái độ thù địch của hai người phụ nữ phía sau Hứa Hàng, quan hệ gì với bọn họ cũng đã rõ.
Nhìn từ trang phục, hai người phụ nữ kia hẳn là người dân của làng cũ.
Xem ra là đi đúng chỗ rồi.
“Bọn tôi đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.” Khương Nặc lấy lại thẻ công tác: “Có rất nhiều chim biến dị đang bay về phía vùng núi tuyết, bọn tôi qua đây xem tình hình một chút, đang tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Hứa Hàng nghe xong, có vẻ rất kích động: “Khi nào thì hai người trở về căn cứ? Có thể dẫn tôi đi cùng được không? Tôi rất quen thuộc nơi này, có thể giúp đỡ rất nhiều.”
“Khi nào nhiệm vụ kết thúc thì về.” Khương Nặc nói: “Có thể dẫn anh về căn cứ.”
Hứa Hàng vui đến mức cơ thể cũng run lên, nhịn một lúc lâu mới xoay người sang chỗ khác.
Anh ta trao đổi với hai người phụ nữ kia một hồi lâu, cũng không biết là bọn họ nói cái gì, cuối cùng cũng đồng ý đưa bọn họ về làng.
Khương Nặc và Vân Diệu đi theo sau lưng bọn họ, đi chừng 40 phút thì đi vào một hang đá tự nhiên.
Trên đường, Hứa Hàng đã nói sơ qua về tình hình trong làng. Nơi này là làng Ba Lan cũ, chỗ ở dưới chân núi là làngBa Lan mới. Ở làng cũ vốn có nhà ở nhưng sau đó đều bị tuyết chôn vùi, dân làng liền chuyển vào sống ở trong hang đá.
Hang đá này rất sâu, có rất nhiều lối đi chia thành các hang đá khác nhau, nhân khẩu hiện có chỉ có hơn 50 người.
Có hai người phụ nữ kia ở đây, Hứa Hàng cũng không dám nói quá nhiều.
Tiến vào trong hang đá, bên trong có lửa cháy nhưng ánh sáng rất tối, Hứa Hàng tìm đến một ông lão và một bà lão, hai người này là trưởng tộc, cũng tương tự như chức trưởng làng.
Nhưng mà bọn họ không một ai biết nói tiếng phổ thông, bọn họ cũng không hiểu Khương Nặc nói cái gì.
TBC
Hứa Hàng ở bên cạnh giải thích một hồi lâu, cuối cùng đối phương cũng hiểu được ý của căn cứ, nhưng vẫn không chào đón hai người.
Trong quá trình giao lưu của bọn họ, Hứa Hàng có phiên dịch được một phần, đại khái chính là bọn họ không có hứng thú với căn cứ, không muốn nhận lương thực cứu trợ, cũng không muốn đi tới căn cứ.
Bọn họ chỉ muốn người bên ngoài rời đi càng sớm càng tốt.
Nhưng cuối cùng, cân nhắc đến việc gần đây quả thật có rất nhiều chim biến dị bay lên trên núi, lại không muốn đắc tội căn cứ nên bọn họ cho phép hai người Khương Nặc khảo sát, chấp hành nhiệm vụ ở gần đó.