Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 490

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:15
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng bọn họ sẽ không cung cấp thức ăn, không cho chỗ ở cũng không chấp nhận bất kỳ sự xáo trộn nào.

Sự nhượng bộ duy nhất mà bọn họ có thể làm chính là cho mượn Hứa Hàng để làm hướng dẫn viên du lịch, nhưng sau đó không cho phép mang anh ta đi.

Khi phiên dịch câu nói này, Hứa Hàng rất do dự, sợ Khương Nặc thật sự mặc kệ mình. Anh ta vừa truyền đạt nội dung vừa nháy mắt vô cùng đáng thương, xin cô cứ đồng ý trước.

Trao đổi xong, Hứa Hàng quỳ xuống đất lạy trưởng tộc rồi dẫn hai người Khương Nặc đi ra khỏi hang động.

Lúc rời đi, những người khác trong làng cũng tới, có nam có nữ, có già có trẻ, mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, có một loại thần thái như đang nhìn hàng.

Hứa Hàng dẫn bọn họ đi đến một cánh rừng tùng tuyết khác rồi chợt bật khóc.

Anh ta khóc thật sự đau lòng, nước mắt nước mũi lem luốc khiến cho Khương Nặc hoàn toàn bối rối.

“Lúc mới gặp cô nói sẽ đưa tôi về căn cứ, lời đó có thật không?” Anh ta đỏ mắt hỏi.

Khương Nặc gật đầu: “Tôi nói được thì làm được.”

Hứa Hàng thở phào nhẹ nhõm, cả người mất hết sức lực, tựa vào một tảng đá.

Lúc này Vân Diệu đi tìm linh nguyên, Khương Nặc tìm chút củi khô nhóm lửa. Đến khi cô nhóm lửa xong, Hứa Hàng mới khóc đủ.

Anh ta lau nước mắt, kể cho Khương Nặc nghe mọi chuyện liên quan đến ngôi làng này.

Ngày mưa to ập đến, anh ta đang ở trên cao nguyên Lan Thương.

TBC

Lúc đó cả thế giới vô cùng nóng bức nhưng độ cao của nơi này cũng khá cao, những ngọn núi phủ tuyết trắng cũng không tan chảy. Các hoạt động khác lâm vào đình trệ nhưng anh ta lại tiến vào mùa cao điểm, vô cùng bận rộn.

Cơn mưa lớn kéo dài không ngừng, dưới cơ duyên xảo hợp, bọn họ bị mắc kẹt ở làng Ba Lan mới.

Ngay từ đầu, mọi người cho rằng mưa mấy ngày sẽ tạnh nên vẫn còn giữ thái độ lịch sự với nhau. Tuy nhiên, sau ba tháng trời mưa không ngớt, người Ba Lan cũng không chịu nổi mấy người ăn bám này, bọn họ mới bắt đầu làm công cho người làng Ba Lan.

Sau trận động đất, rất nhiều người đã chết, đoàn người Hứa Hàng chỉ còn lại duy nhất một mình anh ta. Mà anh ta tương đối hiểu chuyện, lại có khả năng ngôn ngữ tốt nên dần dần hiểu được tiếng địa phương của bọn họ, cộng thêm dáng dấp đẹp trai nên lúc dân làng trở về làng cũ đã dẫn anh ta theo.

Khiến cho bọn họ vui mừng chính là, làng cũ không bị thiên tai ảnh hưởng quá nhiều, chẳng những có một mảng lớn rừng cây còn sống sót mà còn có thể đào được đồ ăn, bọn họ cho rằng những thứ này đều là ông trời ban ân.

“Làng Ba Lan này là do phụ nữ làm chủ.” Hứa Hàng nói, vẻ mặt phức tạp: “Đây cũng là nguyên nhân tôi còn sống đến bây giờ, bọn họ chỉ cần nam, không cần nữ.”

Dân số còn lại không đến 100 người, những người già trong làng cho rằng nếu muốn tiếp tục sống sót thì nhất định phải khai chi tán diệp. Dáng dấp Hứa Hàng đẹp trai, phụ nữ trong làng nguyện ý tiếp nhận anh ta, nhưng anh ta trông thì ngon mà không dùng được, đã không được nhiều năm rồi nên cuộc sống những ngày qua càng chỉ thảm hơn.

Anh ta cũng không muốn như vậy nhưng không có cách nào khác cả, anh ta chỉ có cảm giác với âm thành của mấy người đàn ông ở phòng bên cạnh mà thôi.

Loại chuyện này, càng gấp càng không được.

“Đồng nghiệp của cô vừa đẹp trai vừa cao lớn, nếu như hai người không phải là người của căn cứ, bọn họ không muốn gây rắc rối thì có lẽ cũng sẽ bị giữ lại.”

Hứa Hàng thấp giọng nói.

Sau đó, anh ta lại nói tình huống cụ thể trong làng.

Nguồn thức ăn chủ yếu là ở ngay trong rừng tùng này, ban đầu là ăn lá non, sau đó phát hiện hàng năm trên vách đá còn có một loại cỏ gọi là thỏ tuyết tử, lúc nó chưa già thì miễn cưỡng có thể ăn được.

Trong khu rừng sâu này, thỉnh thoảng sẽ gặp được những con linh dương rất có linh tính. Nghe nói tổ tiên người Lan Ba sống ở chỗ này, chung sống hòa bình với những con linh dương này. Nhắc tới cũng rất thần kỳ, trên đỉnh của hang động này có một cái đài cao, nghe nói đó là nơi thờ cúng tổ tiên của bộ tộc, mỗi khi linh dương sắp c.h.ế.t sẽ tự mình chạy đến chỗ đó chờ đợi.

Người Ba Lan nghe được động tĩnh cũng sẽ không đi quấy rầy, cứ yên lặng chờ con linh dương kia c.h.ế.t thì lại vui vẻ mang về trong hang xử lý.

Dân số bọn họ ít ỏi, mỗi năm có một hai con như vậy cũng đã rất vui rồi.

“Theo lời mấy người già trong làng nói, từ rất nhiều năm trước đã như vậy rồi, tuy cuộc sống trên núi rất vất vả nhưng sẽ không c.h.ế.t đói, có nước suối trong lành, bọn họ sống cũng không tệ lắm.” Hứa Hàng nói: “Cho nên bọn họ không chịu rời đi, cũng không muốn đến căn cứ.”

Khương Nặc nghe xong, khẽ nhíu mày.

Dân làng không muốn đi, người khác cũng không thể cưỡng ép bắt họ đi.

Nếu lấy linh nguyên đi, bọn họ sẽ mất hoàn cảnh sinh tồn. Nhưng nếu không lấy đi, chờ đến khi sinh vật biến dị càng ngày càng nhiều, người nơi này căn bản không thể nào sống tiếp được.

Cô suy nghĩ một chút rồi xé đi phần lớn tấm bản vẽ hình ô vuông 9 ô, chỉ chừa lại một phần ba đưa cho Hứa Hàng xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-490.html.]

“Anh sống ở làng này lâu như vậy rồi, anh có chút ấn tượng nào với hoa văn này không?”

Hứa Hàng cầm nó nhìn cẩn thận một hồi lâu nhưng vẻ mặt vẫn rất mơ hồ, cầm trong tay không ngừng suy nghĩ.

“Tôi nghe nói người Ba Lan có phong tục hỏa táng, hộp đựng tro cốt cũng rất đặc biệt, có đúng không?” Khương Nặc lại hỏi.

Hứa Hàng liên tục gật đầu:”Đúng là như vậy.”

Anh ta lôi miếng đồng đeo trên cổ cho Khương Nặc xem: “Nơi này mỗi người đều có thứ này, hiện giờ điều kiện khó khăn nên không còn chú ý như trước kia nữa. Nhưng người ta nói trước kia trên miếng đồng đều khắc một vài thứ, có tên của mình và một ít hoa văn đặc biệt, khi còn sống treo trên người, sau khi c.h.ế.t liền bọc trên hộp đựng tro cốt.”

Nói xong, anh ta dừng một chút: “Cái hộp cũng rất đặc biệt, tất cả đều làm ở làng cũ này. Đều là dùng gỗ tùng ở bên cạnh đài thờ cúng để làm ra, chính là chỗ mà tôi vừa nói với hai người rằng linh dương trước khi c.h.ế.t sẽ tới đó, ngay trên đỉnh hang động mà chúng tôi đang ở bây giờ, sau lưng còn có một mảng tuyết tùng nhỏ.”

Đến lúc này thì Khương Nặc đã hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện.

Chắc chắn ở bên dưới đài thờ cúng kia có linh nguyên, rất nhiều năm rồi nên cây cối mọc ra từ đó có linh khí sung túc. Bọn họ dùng làm thành hộp, trải qua hơn trăm năm mà còn chưa tan hết.

Linh dương sắp c.h.ế.t đến chỗ đài thờ cúng đó có lẽ là vì nó muốn nằm ở đó để cọ chút linh khí, níu kéo lấy sự sống, bị người Ba Lan nhìn thấy, cho là trời cao ban tặng nên cảm tạ trời đất rồi mang linh dương đi ăn.

Sau khi trời tối, Hứa Hàng vừa đi không lâu, Vân Diệu cũng trở về.

Khương Nặc ngồi một mình bên đống lửa chờ anh.

Hai người rất ăn ý rời khỏi rừng tuyết tùng, rời khỏi địa bàn của người Ba Lan. Hai người đi tới một vùng đất bằng phẳng an toàn bên sườn núi, lấy phòng container ra khỏi không gian.

Ăn cơm, uống trà, đốt lửa.

“Tìm được linh nguyên rồi, có rất nhiều.” Vân Diệu nói.

Kết quả này khiến Khương Nặc vô cùng bất ngờ: “Rất nhiều là có bao nhiêu?”

“Có thể là trên mười lăm.”

Khương Nặc có chút bối rối, bình thường bọn họ đều phải trăm cay nghìn đắng mới tìm được một hai cái, thế mà bây giờ lại trực tiếp đào được cả một gói quà lớn.

“Cùng một nơi, không thể có nhiều linh nguyên như vậy.” Vân Diệu nhẹ nhàng nói: “Trong rừng tùng chỉ có một cái, còn những cái khác đều tập trung trên đỉnh hang động, đây là do con người làm ra.”

“Là đài thờ cúng kia.” Khương Nặc vuốt cằm, trong lòng có một ít phỏng đoán.

Bất kể nói thế nào, chuyến đi này thực sự không uổng công.

Nhưng cô cũng không vội hành động.

Mấy ngày kế tiếp, cô và Vân Diệu thăm dò trong núi tuyết, phát hiện ra nơi tụ tập của linh dương cao nguyên.

Trong vùng núi tuyết này có một mảnh đồng cỏ, là nơi chúng nó sinh sống. Hiện tại sinh vật biến dị trắng trợn xâm lấn, bầy linh dương con thì chết, con thì chạy trốn.

Đến khi Khương Nặc đi tới đó, trên mặt tuyết chỉ còn lại một phần xác và m.á.u linh dương vương vãi đầy đất.

Cũng may bản thân chúng nó cũng có sức chiến đấu nhất định, hơn nữa lượng oxy ở vùng núi tuyết trên cao nguyên này rất mỏng, chúng nó đã tiến hóa để thích nghi với môi trường và khí hậu ở nơi này nên một phần đã trốn lên hướng núi cao.

Nhưng ở nơi không có linh nguyên, không có đồng cỏ còn sót lại, không biết trái đất phải mất bao lâu nữa mới có thể phục hồi.

Đi theo đám động vật biến dị, bọn họ lại phát hiện thêm một linh nguyên nữa.

Nhưng Khương Nặc và Vân Diệu đã phối hợp, đốt lửa, c.h.é.m g.i.ế.c suốt cả hai ngày một đêm, đào linh nguyên ở chỗ đó đi.

Không có linh nguyên, rất nhiều sinh vật biến dị tụ tập ở đây mà lại không có đủ thức ăn, sẽ có rất nhiều con c.h.ế.t ở vùng núi tuyết này.

Giá lạnh cũng sẽ làm cho tốc độ sinh sản của sinh vật biến dị giảm xuống.

Xử lý xong mọi việc bên này, bọn họ về tới địa bàn người Ba Lan đã là bốn năm ngày sau.

Sinh vật biến dị càng ngày càng nhiều, sau khi đàn chim biến dị bay tới thì đám côn trùng biến dị cũng nhanh chóng theo sau.

Người làng Ba Lan đã bắt đầu luống cuống.

Loading...