Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 491
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:17
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Khương Nặc trở về, mỗi ngày đều ngồi bên đống lửa trong rừng tuyết tùng, Hứa Hàng đến tìm cô mấy lần, lúc đầu là anh ta tự đến, sau đó đều là người già trong làng bảo anh ta đến.
“Vài ngày trước, bọn họ còn tưởng rằng chỉ là có một đàn chim bay ngang qua, còn đang suy nghĩ xem có thể bắt một vài con về ăn được không.” Hứa Hàng nói tiếp: “Sau đó những con chim này nhào vào trong hang động, gặp người nào cắn người ấy. Người bị cắn còn bị trúng độc, bọn họ chỉ có thể bịt hang động lại, trưởng làng nói…căn cứ có thể phái người tới, g.i.ế.c sạch những con chim kia được không?”
Khương Nặc hỏi lại: “Anh cảm thấy có thể không?”
Hứa Hàng cũng biết đây hoàn toàn là ý nghĩ hão huyền nên giữ im lặng.
TBC
“Anh quay về nhắn với bọn họ là tôi có thể dẫn bọn họ rời đi, đi tới căn cứ ở gần đây, không có điều kiện khác.”
Hứa Hàng gần như không thể tin vào tai mình, kích động ngây người tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng lại thở dài một tiếng, vẻ mặt đưa đám: “Tôi cảm thấy bọn họ sẽ không đồng ý đâu... Bọn họ luôn nói c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở chỗ này.”
“Để cho bọn họ tự lựa chọn đi.” Khương Nặc nói.
Đến khi bầy côn trùng không ngừng lan rộng, ăn sạch những người trốn trong hang đá cũng chỉ mất vài tiếng đồng hồ.
Ở gần đài thờ cúng có nhiều linh nguyên như vậy, bọn họ quả thật giống như bia ngắm, không ngừng hấp dẫn sinh vật biến dị tới gần.
Hai ngày sau, người Ba Lan không thể không dùng đá bịt kín cửa hang, ngăn cản chim biến dị xâm nhập vào trong.
Khương Nặc thấy chút phòng ngự này của bọn họ giống như tờ giấy, lắc đầu, bổ sung thêm hơn 30 tảng đá lớn, hình thành một bức tường đá thật dày, chỉ để lại khe hở thông khí.
Không để cho bọn họ bị cắn chết, cũng đề phòng bọn họ nhìn trộm ra ngoài.
Đột nhiên xuất hiện bức tường đá gần trăm mét, chim biến dị cũng không còn, chỉ có thể ở bên ngoài không ngừng thét chói tai, bay vòng vòng trên bầu trời giống như những đám mây che khuất mặt trời.
Người Ba Lan muốn từ khe đá nhìn lén tình huống bên ngoài nhưng không nhìn thấy cái gì hết, ngay cả ánh sáng cũng đều bị che khuất.
Khương Nặc đi tới đài thờ cúng bằng đá trên đỉnh hang, tìm được mảnh rừng tùng nhỏ mà Hứa Hàng đã nhắc tới.
Những cây này tràn đầy linh khí, nhưng cành cây đã bị chim biến dị gặm sạch, ngay cả rễ cũng bị gặm nát, bị hủy diệt hoàn toàn.
Khương Nặc lấy máy xúc ra nhưng Vân Diệu lại nói: “Anh thấy không cần đâu.”
Theo phân tích của bọn họ, phía dưới có hơn 15 linh nguyên là do con người chôn vào đó.
Vậy thì sẽ không chôn quá sâu, Vân Diệu chuẩn bị tự mình đào.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, đám chim biến dị không thể chịu nổi sự cám dỗ, bắt đầu nhào tới cắn xé liên miên không dứt. Nhưng những ngày này Khương Nặc vẫn luôn đối phó với đám đồ chơi này, đã đối mặt với bọn chúng không biết bao nhiêu lần nên chẳng hề bị ảnh hưởng, đưa tay c.h.é.m g.i.ế.c phóng hỏa, chỉ trừ khi g.i.ế.c tới mỏi tay mới đến ngồi cạnh bên đống lửa một chút.
Ngọn lửa lớn lại bùng lên.
Chim biến dị thật sự quá nhiều, những âm thanh chói tai không ngừng xoay quanh trên bầu trời.
Vân Diệu cảm nhận được phương hướng, đào hơn năm mét dưới tảng đá và tìm thấy một căn phòng đá rất nhỏ hẹp.
“Khương Nặc.”Anh khẽ gọi.
Ở khoảng cách này, Khương Nặc có thể nhanh chóng nhận ra được giọng nói của anh, liền nhảy vào trong hang. Vân Diệu kéo cô một cái, tay Khương Nặc nhẹ nhàng vung lên, liên tục thả mấy tảng đá lớn chặn lối vào hang.
Trong phòng, cảm giác tồn tại của linh nguyên vô cùng mãnh liệt, ở gần ngay trước mắt.
Tiếng kêu của lũ chim đột biến vô cùng chói tai, xông thẳng xuống lòng đất. Trên người Khương Nặc dính đầy máu, lỗ tai bị tiếng ồn làm cho đau đầu nhức óc.
Âm thanh này phải bằng ít nhất 100 Tiểu Hoàng.
Căn phòng đá này rất nhỏ, không khí kém, Khương Nặc muốn đứng thẳng cũng vô cùng miễn cưỡng, còn Vân Diệu chỉ có thể khom lưng.
Cô cảm thấy không khí rất ngột ngạt, còn có một mùi ẩm mốc nồng nặc.
Đồng thời, trái tim cô lại đập thình thịch.
Rất nhiều bí mật mà cô muốn biết liên quan đến vòng cổ của cô có lẽ đều sẽ được tiết lộ vào giờ phút này.
Bật đèn pin lên, ở trong không gian chật hẹp, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là một bộ xương người.
Khương Nặc lấy lại bình tĩnh.
Cô không tùy tiện tới gần mà vẫn giữ khoảng cách hiện tại, dùng ánh sáng đèn pin đánh giá bộ xương kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-491.html.]
Vân Diệu cũng đứng yên không nhúc nhích, khẽ cau mày, ánh mắt lại nhìn xung quanh.
Khương Nặc lấy ra một cái đèn LED khác đặt trên mặt đất, khiến cả căn phòng đá trở nên sáng ngời.
Vân Diệu nhìn một lúc, thấy vẻ mặt anh nghiêm nghị, Khương Nặc cũng căng thẳng theo.
Không gian trong căn phòng đá này chỉ có chừng đó, chỉ xê dịch vài bước là đã đến bên cạnh bộ xương người, Khương Nặc cẩn thận đánh giá.
Người trước mặt rõ ràng đã c.h.ế.t từ rất lâu.
Xương cốt đang ở tư thế ngồi xếp bằng, sau khi c.h.ế.t còn duy trì động tác này.
Khương Nặc càng nhìn càng nhận thấy có gì đó không đúng lắm.
Người này không phải là da thịt mục nát mới lộ ra xương cốt.
Máu thịt và quần áo của ông ta hình như là biến thành bụi đất, dần dần bong ra từng mảng, cuối cùng mới lưu lại một bộ xương hoàn chỉnh như thế.
Cô ngồi xổm xuống, xem xét thật kỹ.
Bộ xương người này trắng noãn dị thường, màu sắc ấm áp, kết cấu không hoàn toàn giống xương bình thường mà càng giống như ngọc cứng rắn, vừa nhìn đã biết vô cùng bất phàm.
Điều kỳ lạ là trên xương có rất nhiều vết nứt nhỏ.
Những vết nứt này trải rộng toàn thân, dày đặc, không chỉ ở tay chân xương sườn mà ngay cả hộp sọ, hốc mắt cũng không ngoại lệ.
Có một số vết nứt tương đối sâu, gần như cắt đứt xương cốt, có vết lại nông hơn một chút.
Khương Nặc nhìn mà tê cả da đầu, khó có thể tưởng tượng một người sống sờ sờ mà xương cốt lại nứt thành như vậy là một loại đau đớn tan xương nát thịt đến như thế nào.
Cô nhanh chóng liên tưởng ra đây là cái gì, đưa mắt nhìn sang Vân Diệu.
Vân Diệu không nói gì, anh quan sát bộ xương người một lúc rồi ngẩng đầu nhìn vách tường trong căn phòng đá.
Khương Nặc mím môi, cũng cẩn thận quan sát vách đá.
Lúc đầu còn không nhìn ra, nhưng nhìn lâu, cô phát hiện trên vách tường này có khắc một vài chữ, nhìn chằm chằm lâu thì chữ viết sẽ phát ra ánh sáng mờ nhạt, rất thần kỳ.
Nhưng nhìn một lúc lâu mà vẫn không hiểu rốt cuộc là viết cái gì.
Trên vách đá có một số lỗ nhỏ, tổng cộng 16 linh nguyên được khảm vào trong các lỗ đó, dung nhập vào trong những chữ viết phức tạp kia.
Khương Nặc lấy điện thoại di động ra, chụp lại toàn bộ mọi thứ trên vách đá, chụp liên tiếp được hơn 200 tấm, chụp xong còn quay lại một video hoàn chỉnh.
Đứng trong phòng đá một lúc, không khí vốn đã kém, lúc này gần như không có dưỡng khí. Lúc này lối vào đã bị chặn lại, Khương Nặc cảm thấy hơi chóng mặt, lấy bình dưỡng khí ra hút vào.
“Anh có cần không?” Cô hỏi Vân Diệu.
Vân Diệu lắc đầu.
Bọn họ tìm được mấy miếng đồng dưới bộ xương người, trên miếng đồng khắc chi chít chữ, Khương Nặc hoàn toàn không hiểu chữ này, Vân Diệu lại im lặng đọc rất lâu.
Xem xong, anh nói với Khương Nặc: “Em thu bộ xương của ông ta lại đi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Khương Nặc đang hít oxy, sửa sang lại ảnh chụp trong điện thoại di động, không kìm được sự tò mò trong lòng nên thúc giục: “Chúng ta cứ nói ở đây đi, cũng vậy thôi mà.”
“Không được.” Giọng điệu Vân Diệu rất hiếm khi cứng rắn như vậy: “Ở đây lâu sẽ không tốt cho em.”
“Được rồi.”
Khương Nặc rất biết nghe lời khuyên, dứt khoát cất hài cốt vào trong không gian, bỏ miếng đồng vào ba lô của Vân Diệu.
Lúc này Vân Diệu cũng lấy từng linh nguyên trên vách đá ra, Khương Nặc cũng vội vàng bước tới hỗ trợ. Động tác của hai người nhanh nhẹn, 16 linh nguyên cứ như vậy được bỏ vào trong một túi lớn.
Khương Nặc ôm số linh nguyên này, trong lòng không cần nói cũng biết sảng khoái đến cỡ nào, ngay cả ngón tay cũng run rẩy.
Nhưng khi cô lấy nó ra, cô cũng có thể cảm nhận được số linh nguyên này kém hơn rất nhiều so với mấy cái mà bình thường cô lấy được lòng đất, có cái thậm chí còn không được một nửa, xem ra là có liên quan với việc đã được sử dụng trên tường.
Khương Nặc thu lại mấy tảng đá ở lối vào, chim biến dị giống như nổi điên, điên cuồng tràn vào bên trong.
Số lượng quá nhiều, mùi cũng khó thở.