Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 492
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:19
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Diệu mở đường đi trước, leo lên khỏi hố sâu. Khương Nặc đi theo ở phía sau c.h.é.m g.i.ế.c chim biến dị, đồng thời lấy ra một can xăng nhỏ.
Những khuôn mặt người dày đặc ùa tới trước mặt Khương Nặc, cô không hề thương tiếc dội xăng lên, lại lấy ra một cây củi dài châm lửa.
Xoẹt một tiếng.
Đàn chim bắt đầu bốc cháy, số lượng quá nhiều, tất cả đều dồn lại một chỗ khiến cho ngọn lửa cũng bắt đầu lan rộng.
Khương Nặc vừa đi vừa giội xăng lại vừa ném củi khiến cho lửa cháy liên tục không ngừng.
Nhưng trên người bọn họ cầm quá nhiều linh nguyên, sự cám dỗ này quá chí mạng, đàn chim điên cuồng đi theo bọn họ, thậm chí quần áo Vân Diệu cũng dính đầy máu.
Khương Nặc g.i.ế.c đến mệt mỏi.
Cho dù cô dùng xăng đốt trên phạm vi lớn thì cũng không giảm được bao nhiêu bởi đám sinh vật biến dị này đã bị linh nguyên mê hoặc đến đỏ cả mắt.
Vân Diệu nói với cô: “Em quay về không gian đi.”
Nói xong, anh tiện tay chia một nửa linh nguyên cho cô. Khương Nặc cầm một túi đồ, cũng biết đây là quyết định đúng đắn. Nếu như không hút linh nguyên thì đám này sẽ không dừng lại, sẽ căn bản không có cơ hội để cho bọn họ nói chuyện.
Khương Nặc gật đầu với anh, nắm lấy tám linh nguyên rồi biến mất tại chỗ.
Trong chớp mắt, linh nguyên trong tay cô nhanh chóng hóa thành một nguồn năng lượng nồng đậm mà tinh khiết, không ngừng dung nhập vào không gian.
Dường như hình thành một cơn gió nhẹ.
Cây đại thụ trong không gian khẽ lay động trong làn gió nhẹ này, những cành cây vươn dài thỏa thích, cành lá không ngừng đ.â.m chồi nảy lộc, thân cây to lên, nhánh cây vươn dài ra, từng phiến lá non mới sinh ra lần lượt xuất hiện, chuyển từ màu xanh non mơn mởn thành màu xanh biếc.
Linh quả trên cành đang dần dần chín hẳn.
Ngay khi Khương Nặc vui mừng, cho rằng nó sẽ từ đầu cành rụng xuống thì chuyện không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra.
Dưới cuống của linh quả này, không ngờ lại mọc ra hai nụ hoa nữa.
Nụ hoa càng lúc càng lớn, cánh hoa từ từ mở ra, nhụy hoa trở nên diễm lệ.
Trong chớp mắt, cánh hoa khô héo hóa thành tro bụi, kết thành hai quả màu xanh.
Khi linh quả lớn nhất kia chỉ còn một bước nữa là chín hẳn thì lại mọc ra hai quả nữa.
Khương Nặc đưa tay ra định bắt lấy linh quả, nhưng thứ cô bắt được chỉ là không khí. Cô bối rối nhìn ba quả trên cành, phải một lúc sau cô mới định thần lại được.
Trước đó đều chỉ sinh ra được một quả, lại chín một quả, lần này thăng cấp liên tiếp lại biến thành sinh ra 3 quả, nhất thời không biết có nên vui hay là không.
Cô nhìn xuống dưới, cái cây này thực sự quá cao.
Trước kia cô đứng trong nhà trên cây nhìn về phía mấy thùng container chất chồng phía xa còn phải ngẩng đầu lên, bây giờ lại có thể nhìn thẳng.
Những container này, một hàng thẳng đứng xếp chồng gần 100 mét.
Khoảng cách giữa nhà trên cây và mặt đất cũng càng ngày càng khủng bố, cũng may cô cũng không sợ độ cao.
Ngôi nhà trên cây của cô lúc thiết kế thì ôm vừa cành cây, nhưng bây giờ trước cửa đã có thêm một không gian trống thật lớn, có thể xây thêm một ngôi nhà trên cây khác nữa.
Cây đại thụ trong không gian càng cường đại, cảm giác được che chở và an toàn mà nó mang đến cho cô càng thêm mãnh liệt. Khương Nặc lại một lần nữa thử cố gắng bước vào không gian.
Cô ôm thân cây trượt xuống.
Thân cây không bằng phẳng, trên vỏ cây có rất nhiều chỗ lồi lên, có thể bám vào như leo núi để mượn lực. Động tác của Khương Nặc nhanh nhẹn, chẳng bao lâu sau cô đã xuống tới gốc cây, giẫm lên rễ cây.
Từ từ đi về phía trước, sẽ không còn rễ cây nữa.
Bãi cỏ xanh trước mặt là nơi mà gần 10 năm nay cô chưa từng đặt chân lên.
Khương Nặc hít vào một hơi, chậm rãi nâng bước chân lên.
Sau đó, nhẹ nhàng giẫm lên trên bãi cỏ.
Lá cỏ mềm mại, bùn đất dày, lúc này tất cả đều nằm dưới chân cô.
Khương Nặc giống như đang nằm mơ, lại bước thêm vài bước về phía căn nhà nhỏ trong không gian, trái tim đập thình thịch.
Cô bước nhanh hơn, thậm chí đi được nửa chừng còn bắt đầu chạy.
Nhưng rất nhanh, cô đã đụng mạnh vào bức tường không khí.
Nhưng cô cũng không ảo não, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ đứng tại chỗ cảm thụ loại cảm giác bị không gian chặn lại kia, sau đó ngẩng đầu lên.
Thông tin không sai, quả nhiên phạm vi mà cô có thể đi lại được chính là khu vực được bao phủ bởi những cành lá của cây đại thụ.
Khi cây đại thụ không ngừng sinh trưởng, mối liên hệ giữa cô và nó ngày lúc càng sâu hơn.
Cây đại thụ cũng có thể cung cấp cho cô càng nhiều sự che chở hơn.
Ngẫm lại cũng biết, trước mắt thể chất cô tăng lên, trở nên mạnh mẽ hơn. Ngoài việc rèn luyện cá nhân thì trên cơ bản đều là dựa vào uống nước suối, ăn măng trúc và các sản phẩm khác của không gian.
Tiếp theo chính là linh quả.
Hôm nay tuy rằng không gian thăng cấp, nhưng bản thân cô ngoại trừ tinh thần lực trở nên càng sâu hơn thì những thay đổi khác chính là những thứ mà trước kia cô không thể tiến vào thì bây giờ lại có thể.
Sự thay đổi này không nằm ở cô mà là cây đại thụ không gian, cây đại thụ trong không gian càng lớn thì càng có thể bảo vệ cô.
Nhưng Khương Nặc vẫn rất vui vẻ.
Cô đã ý thức được, không gian này là một tồn tại cao cấp hơn thế giới mà cô đang sống. Nếu cô không mạnh đến trình độ nhất định thì thân thể căn bản không chịu nổi áp lực.
Chờ đến khi cô có thể, cũng không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể đi vào căn nhà nhỏ của cô, có sống được đến lúc đó hay không cũng khó mà nói.
Bây giờ Khương Nặc muốn vào căn nhà nhỏ, ngoại trừ chấp niệm ban đầu thì còn có một mục đích nữa, đó chính là lấy được vòng cổ của cô. Cô có một loại dự cảm rằng vòng cổ này liên quan đến vận mệnh của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-492.html.]
Không vào được nhà thì không thể chạm vào những thứ ở trong đó.
Vốn tưởng rằng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tới gần nó, nhưng hiện tại dường như đã có đường ra mới.
Tốc độ phát triển của cây đại thụ rất nhanh, chỉ cần cho đầy đủ linh nguyên thì nó có thể tiếp tục sinh trưởng, phạm vi bảo vệ của nó cũng sẽ càng ngày càng rộng hơn.
Cô đứng ở bên mép tường không khí đánh giá, từ nơi này đến căn nhà nhỏ chỉ còn hơn năm mươi mét.
Chỉ cần thăng cấp thêm, cô có thể đi vào căn nhà nhỏ dưới sự bảo vệ của cây đại thụ không gian!
Khương Nặc dùng ý thức điều khiển đồ vật, gọi đến một túi vôi từ trong đống vật tư ở phía xa.
Lại rắc vôi dọc theo mép tường không khí để lưu lại ký hiệu.
Sau đó, cô trèo lại lên cây, ngồi xuống chiếc ghế nằm bên ngoài nhà cây, ánh mắt nhìn về phía màn sương mù màu xám ở phía cuối.
Không gian đã được thăng cấp rất nhiều, không chỉ cây đại thụ có biến hóa mà rừng trúc cũng trở nên rộng lớn, rất nhiều măng mới đã mọc lên, đủ để ăn trong rất nhiều năm.
Rừng cây bên cạnh cũng sâu hơn, hơn nữa lần này cuối cùng Khương Nặc cũng có thể nhìn rõ bệ đá kia.
Đó là một bệ đá tự nhiên, màu đen sẫm, bề ngoài nhẵn bóng, đứng lặng lẽ ở chỗ sâu nhất trong rừng cây.
Cách màn sương mù màu xám m.ô.n.g lung, Khương Nặc nhìn thấy người bên trên bệ đá, lập tức cứng đờ.
Thậm chí, cô cảm giác như m.á.u trong người mình đang chảy ngược, đầu óc trống rỗng.
Đúng vậy, trên bệ đá có một người đang nằm.
Dáng vẻ người đó cô quá quen thuộc, chính là Vân Diệu.
Vân Diệu nhắm nghiền hai mắt, tóc rủ xuống tự nhiên, bóng cây đổ trên mặt anh, sương xám tràn ngập khiến dáng vẻ anh như ẩn như hiện.
Anh ngủ say ở trên bệ đá kia, rất an tĩnh, phảng phất như hết thảy bên người anh đều đã đứng im.
Khương Nặc nhíu mày.
Cô biết lai lịch của Vân Diệu, anh cũng nói có một người khác đang ngủ say, nhưng không phải là ở sâu trong Đại Hưng Lĩnh sao?
Sao lại ở trong không gian của cô được?
Thật ra cô đã nghĩ từ rất lâu trước đó rằng màn sương mù màu xám ở Đại Hưng Lĩnh và không gian của mình nhất định có mối liên hệ nào đó, nhưng cô không ngờ rằng đó lại là mối liên hệ trực tiếp như vậy...
Tất cả đều được kết nối trực tiếp với nhau.
Vậy vòng cổ của cô, không gian này, còn có chuyện cô và Vân Diệu cùng sống lại, đến tột cùng là duyên số hay chính là vận mệnh đây?
Nghĩ tới đây, không hiểu sao cô lại nổi da gà.
Khương Nặc cố bình tĩnh, để cho mình tỉnh táo lại.
Có lẽ Vân Diệu cũng nhận được rất nhiều tin tức từ miếng đồng, cứ đi ra gặp anh đã rồi tính.
Anh đã cầm linh nguyên lâu rồi, phải đối phó với nhiều chim biến dị như vậy, còn phải hấp thu linh nguyên trong tay, những chuyện này đều phải cần thời gian nhất định, hiện tại có gấp cũng vô dụng.
Khương Nặc quyết định đi tắm rửa trước, tẩy sạch m.á.u và lông chim dính ở trên người mình.
Đến khi cô đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rời khỏi không gian, cô phát hiện đàn chim bên ngoài đã đi rồi.
Nhìn từ xa, bọn chúng dường như đang tụ tập ở một nơi khác.
Khương Nặc trở lại đỉnh hang động của người Ba Lan, phát hiện một mảnh tuyết tùng nhỏ bên cạnh đài thờ cúng kia đã bị chim biến dị gặm sạch, kể cả cành lá, rễ cây.
Giống như mới có một đàn châu chấu tràn qua.
Những cây tuyết tùng kia đã được 16 linh nguyên nuôi dưỡng, phát triển rất nhiều năm, linh khí rất dồi dào, thật sự đáng tiếc.
Cô lắc đầu, quay trở lại cửa hang, thu hồi toàn bộ các tảng đá vào không gian.
Lúc này, người Ba Lan đều đang nơm nớp lo sợ trốn ở trong hang động.
Bọn họ nghe thấy tiếng rít của chim biến dị, xuyên qua khe đá, bọn họ cũng có thể nhìn thấy những khuôn mặt người vặn vẹo đầy trời, cảnh tượng này thật sự là một cơn ác mộng.
Sau đó không biết vì sao chim biến dị rời đi nhưng cửa hang vẫn là một màu đen kịt, bọn họ cũng không dám nhìn nhiều.
...
Khương Nặc thu tảng đá xong liền rời đi, đến khu vực gần đó tìm Vân Diệu.
Trên mặt đất chỉ có một lớp tuyết mỏng nên vết m.á.u rất dễ thấy. Khương Nặc lần theo những dấu vết này đi về phía rừng tuyết tùng phía dưới.
Hiện tại hơi thở của Vân Diệu quá nhẹ, rất khó tìm ra anh từ âm thanh, chỉ có thể dùng xác và vết m.á.u của những con chim biến dị này làm manh mối.
TBC
Khương Nặc đi vào trong rừng, vết m.á.u không còn, nhưng trên thân cây lại có dấu hiệu mà Vân Diệu khắc lên.
Cô đi theo hướng đó, nhìn thấy một bóng người cao gầy ở sâu trong rừng cây.
Anh xoay người lại, hai mắt trầm tĩnh nhìn về phía Khương Nặc.
Khương Nặc lấy phòng trà ra, lại ném cho anh một chiếc áo khoác để anh thay.
Sau đó nấu một bình trà xanh.
Có quá nhiều điều cần nói nên cũng không cần phải quá vội làm gì.
Vân Diệu đặt tách trà xuống, đặt miếng đồng lên bàn trà, Khương Nặc cầm lên nhìn thử: “Trên này viết gì? Anh xem có hiểu được không, là chữ viết của thế giới của anh à?”
Vân Diệu gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh cũng không lãng phí thời gian, kể lại cho Khương Nặc nghe những nội dung ghi trên này.