Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 493
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:21
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả những chữ trên này đều do bộ xương kia khắc lên khi còn sống.
Ông ta không nói tên của mình, cũng không nói rõ lai lịch, chỉ nói một vài trải nghiệm.
Ông ta nhặt được một cái vòng cổ thần bí, cũng không biết chất liệu của cái vòng cổ đó là gì, giống như ngọc nhưng lại nhẹ hơn ngọc, cũng không thu hút lắm.
Ông ta có thể cảm giác được cái vòng cổ này rất có linh tính, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấu nó, cũng không được nó tán thành.
Sau đó, ông ta ra ngoài lịch luyện, ngoài ý muốn rơi vào trong một vết nứt không gian.
Loại vết nứt này có lực hút cực lớn, có thể nuốt hết vạn vật, dường như vô cùng vô tận. Ngay khi ông ta sắp chết, vòng cổ cất trong n.g.ự.c lại đột nhiên phát sáng, giúp ông ta xé mở không gian, để ông ta có thể sống sót.
Đến khi ông ta tỉnh lại, lại phát hiện mình đang ở trong một rừng cây, bốn phía tràn ngập một mảnh sương mù màu xám.
Mà bản thân ông ta đã bị trọng thương, còn không bằng người bình thường.
Cái vòng cổ kia cũng không thấy bóng dáng, tìm đâu cũng không thấy.
Ông ta ở trong rừng cây bên trong màn sương mù màu xám kia dưỡng thương, bị mắc kẹt một mình trong một thời gian dài đến mức ông ta mất đi khái niệm về thời gian. Cuối cùng, ông ta quyết định đi xuyên qua màn sương mù màu xám, tìm kiếm đường ra.
Màn sương mù màu xám đã gây ra rất nhiều tổn thương tổn nghiêm trọng đối với thân thể ông ta, vừa đi được một nửa ông ta đã hối hận, cả người ông ta đầy máu, da thịt bị nứt ra, xương cốt cũng sắp bị đứt lìa.
Nhưng lúc này quay đầu lại vẫn là chết, ông ta chỉ có thể cắn răng đi ra ngoài.
Đến khi ông ta đi ra bên ngoài, phát hiện đây là một thế giới không có linh khí.
Bản thân ông ta bị trọng thương, việc đi lại bình thường đối với ông ta mà nói cũng là một loại cực hình, chỉ có thể ẩn cư sống tạm bợ.
Khi Vân Diệu nói đến đây, Khương Nặc không nhịn được ngắt lời anh.
“Thì ra vết thương này nghiêm trọng như vậy sao?”
Vân Diệu biết cô đang hỏi cái gì, lắc đầu nói: “Anh và ông ta không giống nhau, anh không bị sâu vào trong xương cốt.”
Khương Nặc cầm lấy một miếng đồng trên bàn, tiếp tục nghe Vân Diệu kể.
Bởi vì không biết tên chủ nhân của bộ xương đó, bởi vì ông ta mặc áo ngoài màu xám nên Khương Nặc tạm thời gọi ông ta là người áo xám.
Người áo xám vẫn luôn tìm kiếm biện pháp trở về. Ông ta bị tổn thương quá nghiêm trọng, nhất định phải trở lại thế giới của mình mới có thể khôi phục được.
Điều đầu tiên mà ông ta nghĩ đến, chính là muốn tìm lại chiếc vòng cổ.
Chính chiếc vòng cổ đã giúp ông ta xé mở không gian, mang ông ta đến nơi này, như vậy vòng cổ nhất định có thể giúp ông ta quay trở về.
Nhưng ông ta vẫn không tìm được bất cứ manh mối gì.
Người áo xám cũng nghĩ tới những cách khác nhưng mãi đến khi tuổi thọ cạn kiệt mà ông ta vẫn không tìm được hy vọng gì. Sau đó ông ta bỏ cuộc, chỉ muốn hồi phục vết thương, sống lâu hơn một chút mà thôi.
Nhưng cho dù ông ta tìm được một vài thứ tương tự như linh thạch cũng không có tác dụng gì nhiều, ông ta bị thương thực sự quá nặng, hơn nữa đại nạn cũng đã tới.
Cuối cùng ông ta đi tới một ngọn núi phủ tuyết, bởi vì phong cảnh nơi này sẽ khiến ông ta nhớ đến quê hương mà ông ta không bao giờ trở về nữa.
Ông ta biết một ít y thuật, nhờ vào đó mà ở lại trong làng của người Ba Lan sống yên ổn suốt quãng đời còn lại.
Nhưng ông ta cũng không ngồi chờ chết, vẫn ôm chút hi vọng mong manh.
Ông ta chôn số linh thạch trong tay xuống rừng cây, lại thiết kế ra 9 cái hộp, khắc hình dáng vòng cổ lên miếng đồng để người Ba Lan mang những cái hộp này ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-493.html.]
Trên hộp có dính linh khí, có lợi cho con người, ông ta biết rằng thứ này có sức hấp dẫn đối với người bình thường.
Ngoại trừ những cái hộp, người áo xám còn thiết kế một ít đồ trang sức bằng đồng, đều không ngoại lệ đều khắc hoa văn hình vòng cổ ở trên đó, lại thông qua phương thức bán thuốc để người Ba Lan thỉnh thoảng xuống núi, đưa vào thế gian.
Ông ta còn nhận một người đồ đệ, dạy anh ta y thuật để anh ta ra ngoài mở y quán, thậm chí còn du tẩu hành y, nếu có người hỏi thì chỉ cần để lại tên y quán cùng với mảnh đồng có khắc vòng cổ là được.
Ông ta hy vọng có người có thể chú ý tới hoa văn hình vòng cổ trên đó, báo cho ông ta biết tung tích của cái vòng cổ.
TBC
Tuổi thọ còn lại của ông ta không đến 40 năm, có lẽ trước khi c.h.ế.t còn có một tia hi vọng.
Nhưng cho đến khi ông ta khắc xuống những dòng chữ này, đều không có một chút tin tức nào cả.
Người áo xám hiểu rằng mình không thể trở về được nữa.
Nhưng ông ta vẫn lưu lại những dòng chữ này.
Vết nứt không gian ở chỗ đó, ông ta cũng không phải là người duy nhất rơi vào. Nếu như còn có người đi tới thế giới này, biết tung tích của vòng cổ, lại thông qua manh mối tìm được ngọn núi tuyết Ba Lan, còn có thể xem hiểu chữ viết của ông ta thì chắc hẳn cũng là người lưu lạc, ông ta khẩn cầu nếu như có thể trở về thì xin hãy mang xương cốt của ông ta về.
Đến thời điểm này, người áo xám liền chết.
Miếng đồng chỉ lớn như vậy, không viết được quá chi tiết, lai lịch cụ thể của ông ta cũng không hề được đề cập tới, trải nghiệm của ông ta trong những năm này cũng chỉ được mô tả ngắn gọn.
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng của Vân Diệu cầm lấy hai miếng đồng khắc nhiều chữ hơn đưa tới trước mặt Khương Nặc.
“Trên này có viết những nghiên cứu của ông ta đối với sương mù màu xám và không gian, rất có ích cho chúng ta.”
Khương Nặc lập tức xốc lại tinh thần, tuy rằng xem không hiểu nhưng cô vẫn dùng di động cẩn thận chụp ảnh lại: “Trên này nói gì?”
“Ông ta nói rằng khi ông ta đi ra khỏi màn sương mù xám thì nhìn thấy một hòn đảo nhỏ, ông ta chặt cây làm thuyền rồi đi tới một làng chài cằn cỗi.” Vân Diệu nói.
Khương Nặc khẽ nhíu mày: “Sao có thể như vậy được?”
Vân Diệu tiếp tục nói: “Lúc đó ông ta bị thương rất nặng, lại không quen với quy tắc của thế giới này nên đi lại rất khó khăn. Cũng may người trong làng chài thuần phác thiện lương, cho rằng ông ta gặp tai nạn trên biển nên cho ông ta ở lại làng chài một thời gian. Sau đó ông ta quay trở lại đảo nhỏ kiểm tra thì phát hiện ra rằng màn sương mù màu xám đã biến mất.”
Biến mất?
Lúc này Khương Nặc nghe mà sửng sốt.
Cái thứ ở Đại Hưng Lĩnh kia, đến bây giờ đã tồn tại được 15 năm rồi.
Thấy cô trầm tư, ánh mắt Vân Diệu lóe lên vẻ phức tạp nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã che giấu đi.
Vân Diệu đặt miếng đồng trong tay xuống: “Sau khi xem xong những gì ông ta viết, anh đoán rằng màn sương mù xám kia chính là một vết nứt không gian, rừng cây kia là một thế giới nhỏ không hoàn chỉnh, nguồn gốc cụ thể thì không rõ, có thể là một mảnh vỡ của một thế giới cao cấp hơn mà cũng có thể là thứ khác, còn vòng cổ là chìa khóa để mở ra thế giới nhỏ.”
Khương Nặc vô thức chạm vào vết sẹo trên xương quai xanh của mình, lại nhớ tới vật khổng lồ cắm vào mặt đất ở sâu trong Đại Hưng Lĩnh.
Vân Diệu nhìn cô, tiếp tục nói: “Trí nhớ của anh bị mất một phần, anh chỉ nhớ là vì cứu người mà bị rơi vào trong vết nứt không gian. Lúc ấy anh cho rằng chắc chắn mình phải c.h.ế.t rồi, sau khi tỉnh dậy lại thấy mình đã ở trong rừng.”
Tuy thiếu một phần để trống nhưng Vân Diệu cũng có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì anh hiểu rõ chính bản thân mình.
Trong màn sương mù xám chỉ có một mình anh, không có người ngoài, cũng không có người bên ngoài quấy nhiễu, anh không biết xảy ra chuyện gì nhưng có thể tưởng tượng ra mình sẽ ứng đối như thế nào.
Nghe anh dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra phỏng đoán của mình, Khương Nặc có chút không thích ứng lắm.
Nhưng từ lâu cô đã chấp nhận sự tồn tại của các thế giới quan khác nhau nên nhanh chóng bình tĩnh lại.