Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 494

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:23
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo suy đoán của Vân Diệu, phần ký ức bị thiếu hụt chính là sau khi anh tiến vào màn sương mù xám, phát hiện mình rất khó đi ra ngoài, cũng phát hiện ra rằng thế giới nhỏ bên trong màn sương mù xám sẽ nhanh chóng biến mất.

Anh không chắc chắn được rằng sau khi nơi này biến mất thì bản thân mình ở trong đó sẽ như thế nào, cho nên anh dùng đao của mình để giữ chặt lấy mảnh không gian kia.

Nhưng vấn đề ở đây lại là anh không thể ở cách thanh đao kia quá xa được.

Thanh đao kia và anh gần như là một thể thống nhất, sau khi anh rời đi, thanh đao kia sẽ dần dần yên lặng, mà màn sương mù màu xám và thế giới nhỏ cũng vẫn sẽ biến mất. Nếu chính mình tùy tiện rời đi thì rất có thể sẽ không thể tìm được đường quay về.

Hoặc là bị mắc kẹt trong màn sương mù màu xám này, hoặc đi ra ngoài tìm kiếm kỳ tích.

Vân Diệu suy nghĩ, cuối cùng anh đã dùng hóa thân, một ở lại trong thế giới nhỏ, một đi ra ngoài.

“Vậy anh là người nào?” Khương Nặc đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Vân Diệu vẫn bình tĩnh: “Cái này không quan trọng, đều là anh cả.”

Khi anh đi đứng suy nghĩ ở đây, một anh khác hoàn toàn không có bất kỳ ý thức nào nên đối với anh mà nói, chuyện này quả thực không quá quan trọng.

Khương Nặc gật đầu.

Vân Diệu là người rất ổn định về mặt cảm xúc. Anh có lối tư duy logic của riêng mình, không tự vấn bản thân bằng tư duy triết học chứ đừng nói đến việc nghi ngờ bản thân.

Về phương diện này, Khương Nặc cảm thấy anh trưởng thành hơn mình rất nhiều.

Cô nghe Vân Diệu nói xong tất cả tin tức khắc trên miếng đồng, cũng chụp ảnh lưu lại, sau đó cất toàn bộ chúng vào trong ba lô.

“Nói cách khác, theo phỏng đoán của người áo xám này, cầm lấy vòng cổ rồi lại tiến vào trong màn sương mù xám là có thể hoàn toàn mở ra vết nứt không gian này, vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Anh không biết.” Vân Diệu nói.

Khương Nặc cũng đang chậm rãi sắp xếp lại tin tức, từ đó tiến hành phân tích.

Manh mối nên tìm đều đã tìm thấy.

Miếng đồng, vòng cổ, không gian, sương mù màu xám, tất cả đều dần dần bày ra trước mắt cô, chờ đợi cô tiến hành sắp xếp lại.

Cô rót thêm trà nóng vào trong cốc, mùi trà thoang thoảng bay tới, vào miệng hơi đắng nhưng lại rất dễ chịu.

Đầu ngón tay trắng nõn chấm chút nước, vẽ lộn xộn ở trên mặt bàn trong khi đầu óc lại đang sắp xếp lại các suy nghĩ của mình từng chút một.

Trước tiên cô dùng nước vẽ một hình tròn.

“Không gian của em, theo cách nói của anh là thế giới nhỏ của em, chính là một mảnh vỡ của một thế giới cao cấp.”

Cô lại vẽ một vòng tròn khác ở bên cạnh.

“Thế giới của anh và người áo xám, thế giới của em, còn có thế giới nhỏ, ba thế giới này có mối liên hệ ngắn ngủi thông qua cái vòng cổ. Vòng cổ có thể mở ra một vết nứt không gian, anh và ông ta vô tình rơi vào trong thế giới nhỏ, nhưng từ thế giới nhỏ đi ra thì lại hoặc là đến đảo nhỏ, hoặc là Đại Hưng Lĩnh. Vòng cổ giống như là một chiếc chìa khóa, có thể mở ra thế giới nhỏ. Mà vết nứt do thế giới nhỏ tạo thành lại giống như là một lối đi, nối liền thế giới của anh và thế giới của em.”

Cô nói xong, lại tiếp tục vẽ thêm mấy vòng tròn nữa.

Cô vẫn quen dùng các quy tắc thế giới quan của mình để lý giải.

Những bí ẩn về thời gian và không gian luôn rất phức tạp.

Về mặt lý thuyết, ánh sáng cần có thời gian để truyền được đến mắt, cho nên mọi thứ con người nhìn thấy đều là chuyện đã xảy ra trong quá khứ rồi.

Nếu tốc độ của một người vượt qua tốc độ ánh sáng, vậy có thể nhìn thấy quá khứ vô hạn, cũng chính là cái gọi là quay ngược thời gian.

Khi khối lượng của một vật đạt tới một mức độ nhất định, sẽ sinh ra lực hút cực lớn.

Lỗ đen vũ trụ có thể nuốt chửng mọi thứ, khả năng hủy diệt của không gian có thể vượt quá sức tưởng tượng của con người.

Cô nói tiếp: “Ở biên giới của thế giới nhỏ là một loại sương mù màu xám, tiến vào trong màn sương mù màu xám đó, sẽ bởi vì không gian bị gấp khúc và biến dạng nên sẽ tạo thành các tổn thương nghiêm trọng. Cho nên khi anh và người áo xám đi ra đều sẽ bị thương nặng đến vậy.”

“Người áo xám đã từng thấy vòng cổ, ông ta khắc hoa văn chiếc vòng cổ lên những mảnh đồng khác nhau, lại thông qua tổ tiên của người Ba Lan để truyền ra bên ngoài. Nhưng ông ta không nhận được tin tức gì về chiếc vòng cổ, những mảnh đồng và trang sức đồng của ông ta đều bị vứt bỏ, bị chôn vùi, chỉ còn lại 9 cái hộp kia được thu thập và bảo quản.”

Chuyện này thực sự thú vị.

Rất nhiều đồ trang sức bằng đồng được chạm khắc hoa văn hoàn chỉnh lên đó nhưng không khiến thế nhân cảm nhận được giá trị của chúng, ngược lại mấy cái hộp có hoa văn không đầy đủ, tương ứng với phong tục truyền thống đựng tro cốt của người Ba Lan lại nhiễm lên một tầng sắc thái quỷ dị, che che giấu giấu như vậy lại giống như có bí mật gì đó.

Người áo xám vẫn là quá không hiểu được lòng người.

“Mấy cái hộp này bị mấy cửa hàng đồ cổ hoặc thương nhân sưu tầm, trong lúc vô tình anh mua được 2 cái khiến cho Diệp Huy Dương chú ý, ông ta bắt đầu bất chấp mọi giá để tìm về số hộp còn lại, cuối cùng gần như gom góp đủ, cũng để em nhìn thấy được hoa văn hoàn chỉnh của vòng cổ.”

Khương Nặc vừa nói, vừa chấm nước vẽ lên trên mặt bàn, không bao lâu trên bàn đã đầy vệt nước.

Vân Diệu nghe vậy, cầm một cái khăn trải bàn lặng lẽ lau vết nước đi rồi bảo cô vẽ tiếp.

Khương Nặc cảm thấy mình đã sắp xếp được hết mọi chuyện.

Tiếp theo, đều là chuyện liên quan đến bản thân cô.

“Em muốn nói cho anh nghe một chuyện.” Cô hơi ngước mắt nhìn Vân Diệu: “Không gian của em hôm nay được thăng cấp, lại một lần nữa mở rộng. Xuyên qua màn sương mù màu xám em nhìn thấy ở chỗ sâu trong rừng cây, anh nằm trên một bệ đá…ở ngay trong không gian của em.”

Vân Diệu nghe xong, sắc mặt cũng không có gì bất ngờ.

Ngay từ lúc Khương Nặc nói cho anh biết ở rìa không gian có một mảnh sương mù màu xám, anh đã có cảm giác này rồi.

Sau đó, Khương Nặc cũng từng vẽ cho anh xem những cây trong rừng kia như thế nào.

Khi nhìn thấy nó, anh gần như đã chắc chắn.

Khương Nặc day day huyệt Thái Dương, cô còn có một việc nhất định phải nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-494.html.]

Nhưng luôn cảm thấy ngồi ở chỗ này có chút buồn bực, liền đứng dậy.

“Ra ngoài đi dạo đi.”

Vân Diệu đi bên cạnh cô, họ cùng nhau bước ra khỏi phòng trà.

Đêm ở vùng núi tuyết vô cùng yên tĩnh.

Trên mặt đất có một lớp tuyết mỏng, khi giẫm giày lên có tiếng sột soạt rất nhỏ. Gió lạnh thổi vào mặt, Khương Nặc chỉ mặc một cái áo mỏng, hơi lạnh một chút, lại lười mặc thêm quần áo.

Trên mặt tuyết, có bóng dáng của cô và Vân Diệu, kéo dài dưới ánh mặt trời ảm đạm.

“Còn có một việc nữa. Chiếc vòng cổ đang ở trong không gian của em, chờ em thăng cấp thêm mấy lần nữa là có lẽ sẽ lấy được nó.”

Nói đến đây, Khương Nặc xoay người, bình tĩnh nhìn vào mắt Vân Diệu.

“Đến lúc đó, anh sẽ có cơ hội trở về.”

Vân Diệu mím môi, im lặng một lúc: “Nếu anh rời đi, em sẽ thế nào?”

Khương Nặc không chút do dự, cũng không cho mình bất kỳ khoảng thời gian để suy nghĩ nào, mỉm cười nói: “Em sẽ vẫy tay với anh, nói một tiếng tạm biệt.”

TBC

Vân Diệu nghe xong, sắc mặt không hề lộ vẻ thất vọng như thể đã biết trước câu trả lời.

“Nếu như anh không đi thì sao?”

Khương Nặc ngẩn ra một chút: “Vì sao anh lại không đi?”

“Lúc anh còn rất nhỏ đã tách ra khỏi gia đình rồi.” Vân Diệu nói.

Lại một cơn gió lạnh thổi tới, anh đứng trước người Khương Nặc, dùng thân thể che đi cơn gió lạnh kia.

Ánh sáng lạnh lẽo trong đêm tuyết, phủ bóng lên sống mũi anh.

Anh nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

“Anh không có ai để quan tâm đặc biệt cả, cũng không có chuyện gì thật sự muốn làm. Anh chưa từng phóng túng, chưa từng do dự, chưa có bất cứ chấp niệm nào, trước khi gặp em anh chính là người như vậy. Khương Nặc, hiện tại anh đã có được nhiều thứ như vậy, vì sao còn muốn đi?”

Những cơn gió lạnh thổi qua khiến mái tóc họ rối tung.

Anh dùng giọng nói trầm tĩnh và thản nhiên nhất, nói ra những lời đầy hơi ấm và thẳng thắn nhất trên đời này.

Khương Nặc không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ động dung rõ ràng.

Cô ngẩng đầu lên, vén mấy sợi tóc đen che trước mắt anh ra, nhìn kỹ vào đôi mắt trầm tĩnh kia, thấy bóng hình mình ở trong đó.

Vẻ mặt cô nghiêm túc: “Nhưng em nhìn ra được thời gian này anh rất sốt ruột tìm nguồn gốc của linh nguyên, anh cũng nói muốn dẫn em đi vào đó, nhưng anh biết em sẽ không rời bỏ mẹ em.”

“Anh muốn dẫn em vào.” Vân Diệu hạ giọng: “Anh có lý do của mình, nhưng anh không muốn rời đi, trừ khi một ngày nào đó em cũng muốn rời đi, thật đấy.”

Trái tim Khương Nặc đập loạn xạ.

Cô ôm anh, đưa tay qua bờ vai rộng lớn, chạm tay vào mái tóc sau gáy anh.

“Em sẽ rất vui nếu anh không rời đi.” Cô nói khẽ.

Băng vụn và tuyết từ đâu cuốn tới đầu vai, cô chôn mặt ở bờ vai rộng lớn kia, cảm thấy bọn họ chưa bao giờ gần nhau đến thế.

“Anh nói xem, người áo xám cho rằng vòng cổ cũng không hề tán thành ông ta, vậy tại sao lại tán thành em?”

Cô có thể cảm giác được sự gần gũi của mình với không gian, sự kết nối giữa cây đại thụ và cô.

Vì sao cô được vòng cổ tán thành mà người áo xám lại không được? Là bởi vì kiếp trước cô vẫn luôn mang nó trên người, quen thuộc hơn sao?

Khi chiếc vòng cổ đến tay cô thì nó đã không còn giống với hình vẽ của người áo xám nữa, dù sao thì đã qua lâu như vậy, không ngừng qua tay hết người này đến người khác, thậm chí còn bị khuyết một phần nên có người đã dùng vàng để sửa chữa nó lại.

Vân Diệu thấy dáng vẻ bối rối của cô, cũng lâm vào trong hồi ức.

Trước khi sống lại, trước mắt anh có một cảnh tượng.

Là một người phụ nữ tay chân không được đầy đủ, cổ họng vỡ vụn, nội tạng bị cắn xuyên, mắt không ngừng chảy máu.

Rõ ràng đã phải c.h.ế.t từ lâu nhưng vẫn bóp chặt kẻ thù ở bên dưới, sống sót như một phép lạ.

“Nếu như anh là vòng cổ thì anh cũng sẽ chọn em.” Anh nói.

Khương Nặc chạm vào vết sẹo trên xương quai xanh của mình, cái hiểu cái không: “Có lẽ đây chính là số phận.”

Không sống lại, không có vòng cổ, cô và Vân Diệu đều đã chết.

Chiếc vòng cổ này phảng phất như xuyên qua số phận trùng điệp, để cho người vốn có khả năng không có cơ hội gặp nhau nào lại có thể gặp nhau.

Để cho cô sống lại, để cho cô trở nên mạnh mẽ, để cho cô nhìn thấy thế gian ngoại trừ những con người thối nát ra thì còn có những ngọn hải đăng tỏa sáng như những vì sao ở giữa đại dương sâu thẳm.

Khương Nặc nhìn về phía ngọn núi phủ tuyết ở phía xa, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Rất nhiều điều khiến cô hoang mang đã được giải đáp, Vân Diệu đi hay ở cũng đã được hứa hẹn rõ ràng. Sương mù dày đặc đã tan đi, tương lai có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Chờ em lấy được vòng cổ, có lẽ hết thảy đều sáng tỏ.”

Vân Diệu im lặng một lúc, đang suy nghĩ điều gì đó.

Cuối cùng, anh gật đầu: “Đúng vậy.”

Loading...