Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 495
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:26
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối hôm nay, Khương Nặc cảm giác được Vân Diệu đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bên ngoài phòng container cũng bắt đầu có tuyết rơi nhẹ.
Những bông tuyết sau khi rơi xuống liền hòa tan, hóa thành hơi nước lạnh lẽo trên mặt đất.
Thời tiết rét lạnh đã trấn áp sự xao động của động vật biến dị, cả thế giới bởi vậy trở nên yên tĩnh.
Khương Nặc buồn ngủ, ôm anh như gối ôm ngủ một lúc, trong mơ hồ phát hiện trên người anh vậy mà không có linh nguyên.
Không phải loại cảm giác lạnh lẽo mà ngược lại, nhiệt độ cơ thể rất cao, ngón tay chạm vào chỗ nào cũng nóng dần lên. Mặt cô vùi vào cổ Vân Diệu cũng đỏ bừng, còn đổ cả một lớp mồ hôi nóng hổi.
Lúc trước dán bên người anh, linh nguyên truyền đến xúc cảm làm cho cô cực kỳ thoải mái dễ chịu, muốn yên lặng dựa vào, cảm thụ loại không khí dịu dàng an tĩnh này.
Điều này làm cho Khương Nặc vẫn luôn cảm thấy cô thích những nụ hôn nồng cháy, những cái ôm thật chặt mà không phải là mê loạn tình dục.
Nhưng lúc này cô lại giống như bị đánh thức.
Cảm thấy chỗ nào cũng mơ hồ, ngay cả mùi hương thoang thoảng trên tóc cũng rất thơm, không có xúc cảm của linh nguyên mà lại là nhiệt độ chân thật của cơ thể.
Trong lòng Khương Nặc có một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, cô xoay người lại, chống tay ở trên vai anh.
Vân Diệu nhìn cô, dường như có chút hoang mang, anh đã không còn dễ thẹn thùng như vậy nhưng khi Khương Nặc cởi quần áo của anh ra, anh vẫn đỏ mặt, dùng sức kéo cổ tay Khương Nặc.
Ở khoảng cách gần, anh dùng ánh mắt bình tĩnh của mình để xác nhận với cô, im lặng yêu cầu cô trả lời.
Khương Nặc dùng tay mân mê vành tai anh, nhìn thân thể anh bởi vì động tác này của cô mà trở nên cứng đờ.
“Em đã nghĩ kỹ rồi.” Cô nói khẽ, chóp mũi chạm vào chóp mũi, trán tựa vào trán: “Nghe em.”
Trong đầu cô có một giọng nói rất lý trí nói với cô rằng sau này nhất định sẽ không gặp lại người yêu nào giống như Vân Diệu nữa.
TBC
Luôn dành cho cô những phản hồi tích cực, đủ sự tôn trọng.
Khi cô cần, anh sẽ xuất hiện đúng lúc, nhưng khi cô cần độc lập và suy nghĩ, anh cũng sẽ cho cô không gian riêng, không làm phiền cô.
Giống như bây giờ.
Cô cần tình yêu nồng nàn, không thể hiện bằng lời nói mà bằng hành động.
Cô cần những lời thì thầm động lòng người, ánh mắt kiên định, nhịp tim và những rung động cuồng nhiệt.
Giống như quay lại ngày sóng thần, bị ném vào trong sóng biển không thể chống đỡ, chìm nổi trong những đợt sóng cuồng bạo.
“Khương Nặc.”
Vân Diệu gọi tên cô.
Không biết tuyết đã ngừng rơi từ khi nào, tóm lại là đến lúc bình minh, mọi thứ đều yên tĩnh không một tiếng động.
Khương Nặc chuyển mắt nhìn ra ngoài, mặc cho người bên cạnh làm một số việc nhẹ nhàng rồi tự mình chìm vào giấc ngủ.
Trong cuộc đời có rất nhiều thời khắc quan trọng, có lẽ đều là yên tĩnh không tiếng động như thế.
Không ngờ lên giường còn mệt hơn luyện đao, Khương Nặc không muốn nhúc nhích chút nào, ngủ một giấc đến xế chiều.
Sau khi Khương Nặc tỉnh dậy, cô thu phòng container lại rồi đi tới cạnh hang động của người Ba Lan.
Sau một đêm không yên tĩnh, toàn bộ chim biến dị đột nhiên rời đi. Bọn họ nơm nớp lo sợ đi ra ngoài kiểm tra, phát hiện khu rừng tuyết tùng mà bọn họ dựa vào đó để sinh tồn đã bị gặm tận gốc, toàn bộ thức ăn trên ngọn núi đã biến mất hoàn toàn.
Linh dương gì đó càng không cần phải nghĩ, ngay cả rễ cây bên đài thờ cúng cũng đã bị chà đạp không còn gì.
Trưởng làng vốn c.h.ế.t cũng không chịu đi giờ cũng im lặng.
Hứa Hàng ngồi xổm ở ven đường, nhìn thấy Khương Nặc liền kích động chạy tới.
“Em gái Tiểu Vu! Thật tốt quá... Chúng tôi còn tưởng rằng hai người đã đi rồi.” Anh ta nói lắp bắp: “Cô còn... còn nguyện ý mang tôi đi căn cứ đấy chứ?”
Mỗi lần anh ta đi ra đều phải hỏi một câu như vậy trước, Khương Nặc cũng nghe đến chai cả tai.
“Ừm.”
Hứa Hàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không hoàn toàn thả lỏng.
Lúc bọn họ nói chuyện, những người Ba Lan khác cũng tụ tập xung quanh, có già có trẻ, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm bọn họ, không còn vẻ kiêu ngạo như lúc ban đầu.
“Bọn họ... cũng muốn đi, có được không?” Hứa Hàng lại nói.
“Được.”
Khương Nặc đang vội trở về Đại Hưng Lĩnh nên cho bọn họ nửa ngày để chuẩn bị, tự mình thu dọn đồ đạc, có mặt đúng giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-495.html.]
Người Ba Lan bị chim biến dị dọa xém bể mật, kết quả là còn sống vẫn là quan trọng hơn, cái gì mà tổ tiên và tín ngưỡng Hỏa Thần đều có thể gác qua một bên.
Sau khi xuống núi, đi bộ hai ngày, Khương Nặc đổi hai chiếc xe buýt ở căn cứ Ninh Thành, một chiếc trong đó giao cho Hứa Hàng lái.
Cô quả thật đã từng suy nghĩ về việc để những người Ba Lan này ở lại căn cứ Ninh Thành.
Dù sao mang theo những người này sẽ khiến hành trình của cô bị chậm lại, ảnh hưởng đến những chuyện cô cần làm sau này.
Nhưng cuối cùng vẫn quyết định mang bọn họ về.
Cô tìm thấy hài cốt của người áo xám bằng cách lần theo những miếng đồng của người Ba Lan, cũng từ người áo xám mới biết được lai lịch của chiếc vòng cổ.
Người áo xám mang vòng cổ đến thế giới này, cuối cùng đi tới trên tay Khương Nặc.
Người Ba Lan sống khép kín và mê tín, khiến cô cảm thấy bực bội khi giao tiếp với bọn họ. Nhưng nếu không phải như vậy thì bọn họ đã không thể gìn giữ được ngôi làng cổ đó.
Nói bề ngoài thì coi như duyên phận, nhìn sâu hơn chính là vận mệnh.
Cô có thể cho những người Ba Lan này một nơi nương thân, mà trước mắt, cũng không có người khác có thể dẫn đội, chỉ có thể tự mình đứng ra.
Mang mấy chục người sống sót di chuyển cũng không phải chuyện đơn giản, có đủ loại người, cũng luôn có đủ loại vấn đề tìm tới, còn có ngôn ngữ không thông.
May mắn thay, Hứa Hàng là hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp. Sau khi lên xe buýt, anh ta giống như đột nhiên sống lại, nói chuyện lớn tiếng, ánh mắt cũng trở nên tự tin hơn. Đi như thế nào, dẫn đội ra sao, anh ta đều sắp xếp rất thỏa đáng, thỉnh thoảng còn có thể làm cho bầu không khí sôi nổi hơn một chút.
Khương Nặc và Vân Diệu một người lái một chiếc xe, trên đường chỉ dừng lại nghỉ ngơi hai lần.
Trước khi người Ba Lan ăn xong đồ ăn mà bọn họ mang theo, mọi người đã trở lại thị trấn Hưng Nam.
Vốn tưởng rằng thị trấn bây giờ là một mớ hỗn độn, dù sao thì hơn 20.000 người sống sót đã phải đợi ở trong thị trấn để chờ thu xếp.
Kết quả là sự yên tĩnh đến bất ngờ.
Trong thị trấn Hưng Nam có rất nhiều ngôi nhà, mặc dù có chút đổ nát nhưng dọn dẹp lại thì cũng có thể miễn cưỡng nghỉ ngơi. Người sống sót một đường chạy thoát thân tới đây, ai nấy đều rất nghe lời, ở lại địa điểm được chỉ định.
Khương Nặc dừng xe ở thị trấn, vừa vặn nhìn thấy Vũ Tử, nghe anh ta báo cáo tình huống công việc.
Nghe nói trong những người sống sót này cũng có mấy kẻ m.á.u mặt, cũng không dám tỏ thái độ gì với trưởng quan mà chỉ dám bắt nạt những người sống sót khác, sau đó bị Trịnh Nhất Hiên đuổi đi.
Hiện tại Giang Cầm đang sắp xếp từng nhóm người tiến vào căn cứ để đăng ký, Trịnh Nhất Hiên cũng ở trong căn cứ.
Thị trấn gọn gàng ngăn nắp, Giang Cầm đã sớm dẫn người chuẩn bị kỹ càng. Tất cả mọi thứ đều được sắp xếp đâu vào đấy, Khương Nặc liền đem người Ba Lan trên xe giao lại cho Vũ Tử.
“Bọn họ đều không biết nói tiếng phổ thông, chỉ có một người tên Hứa Hàng có thể phiên dịch được. Anh sắp xếp một chút, báo cáo tình huống này cho chủ nhiệm Giang.”
Vũ Tử vội vàng gật đầu, cầm sổ ghi lại những điều cần chú ý.
Khương Nặc gần như cả một đường không nghỉ ngơi, lúc này quả thực có chút buồn ngủ, nhưng cô vẫn về căn cứ gặp Trịnh Nhất Hiên trước.
Trịnh Nhất Hiên đang ở trong doanh địa.
Lúc Khương Nặc trở về, thấy anh ta đang ở trong chòi gỗ ngồi đọc sách với bé Tương Lai.
Cô bé liên tục mở miệng gọi cha, cực kỳ hạnh phúc, vừa nhìn đã biết sống không tệ rồi.
Mấy ngày nay anh ta ở lại căn cứ, cuối cùng gia đình cũng được đoàn tụ.
Khương Nặc cũng ngồi xuống trong chòi gỗ, Trịnh Nhất Hiên dỗ con gái đi ra ngoài chơi trước, bảo con bé tìm A Muội chơi, lúc trở về anh ta cầm mấy xấp tài liệu đặt ở trước mặt Khương Nặc.
“Đây là những tin tức mà cô muốn về những địa phương trên cả nước có thực vật tự nhiên còn sống sót, còn có những nơi xuất hiện sinh vật biến dị ở trong các đường hầm dưới lòng đất.”
Trịnh Nhất Hiên đẩy tài liệu qua: “Nhưng sức người có hạn, hiện tại khắp nơi đều có sinh vật biến dị, mỗi căn cứ đều có nhiệm vụ rất nặng nề. Cả về dự trữ lương thực, phòng ngự, ai cũng thở không nổi nên cũng không có quá nhiều người rảnh rỗi làm việc này.”
Khương Nặc lật xem tài liệu.
Chỉ có 5 địa điểm có địa chỉ ghi chép rõ ràng, còn nằm rải rác trên khắp cả nước. Nếu như phải đi từng nơi một thì có lẽ phần lớn thời gian đều ở trên đường.
Cái này không giống với việc cô phân chia ra các khu vực để tìm kiếm trước đó, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian đi đi lại lại.
Trong tài liệu còn có một số tin tức khác do Giang Cầm tổng hợp cho cô. Hiện tại giữa các căn cứ đã có thể liên lạc với nhau mà không cần nối dây, bởi vậy gửi tin nhắn cũng rất thuận tiện.
Ngoại trừ một số căn cứ cỡ lớn có đột phá về thuốc diệt chuột và thuốc diệt dơi thì còn có những cải tiến của hạt giống đặc biệt, còn lại đều là những tin xấu.
Một căn cứ cỡ nhỏ ở Hải Thành đã hoàn toàn mất liên lạc.
Theo lời những người trốn ra được nói, bọn họ nhìn thấy vô số thứ giống như bóng đèn bay trên trời, bọn chúng thoạt nhìn rất đẹp, có màu sắc rực rỡ trên bầu trời.
Nhưng sau khi những bóng đèn này bay vào căn cứ, lần lượt từng người c.h.ế.t đi.
Khương Nặc không khỏi nhíu mày, cô biết đây là cái gì.
Là sứa biến dị tiến hóa nhiều lần, từ đại dương lên tới đất liền.