Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 497
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:30
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếp theo, bất tri bất giác, Khương Nặc đã bận rộn gần một năm.
Cô cũng không biết mình đang bận cái gì, nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều việc, trong khoảng thời gian này cô chỉ rời khỏi căn cứ hai lần, đi ra tìm linh nguyên.
Linh nguyên tới tay liền dùng thăng cấp cho không gian.
Quả trên cây chín rất chậm, một quả đã đủ chậm, hiện tại có ba quả, hai linh nguyên bỏ vào gần như không có thay đổi gì.
Ngược lại khu rừng mở rộng rất nhiều, màn sương mù xám đã thối lui đến bên cạnh bệ đá.
Ý thức của Khương Nặc đi tới rìa màn sương mù xám, có thể thấy rõ Vân Diệu đang ngủ trên bệ đá.
Cách một lớp sương mù màu xám, gương mặt quen thuộc kia dường như lại có vẻ xa lạ.
Ở trong không gian của mình nhìn một Vân Diệu khác, cảm giác này nói thế nào cũng rất quỷ dị.
Đã gần một năm cô không gặp Vân Diệu rồi.
Lúc đó anh mang Border Collie đi chính là để Border Collie phụ trách truyền tin. Border Collie cũng rất có trách nhiệm, trên cổ đeo một cái túi nhỏ, chạy một cái là chạy một hai tháng.
Trong túi nhỏ luôn chứa một vài bông hoa nhỏ.
Vân Diệu thích những bông hoa bị đột biến, có gai nhỏ dưới những cánh hoa non nớt, mọc trong kẽ đá hay trên núi rét lạnh, nỗ lực sống sót.
Anh hái hoa xuống, rót vào một chút linh khí, để Border Collie mang về cho Khương Nặc.
Khương Nặc cũng không nhiều lời, đều giúp anh bảo quản.
Cất hoa xong, cô lại cho những thông tin thu thập được cùng bản đồ đã được đánh dấu vào trong túi nhỏ của Border Collie rồi đưa nó đi.
Mấy ngày nay, chú chó đã trở nên cường tráng hơn rất nhiều, xương cốt cũng lớn hơn một vòng. Trước kia nó nhỏ hơn A Muội, bây giờ hoàn toàn giống một người anh cả.
Lần này ngoại trừ bản đồ, Khương Nặc còn bỏ vào trong túi nhỏ một tấm thẻ công tác, một tấm thẻ từ.
Cô làm một thân phận bên ngoài căn cứ cho Vân Diệu, cũng viết thư nói cho anh biết sử dụng như thế nào.
Hiện tại giữa các căn cứ đã có vô tuyến điện thoại, tin tức truyền tới rất thuận tiện. Một mình anh lang thang ở bên ngoài, nếu như có chuyện gì xảy ra thì anh có thể tìm một căn cứ lớn ở gần đó, truyền tin về cho cô.
Viết xong những thứ cần nói, Khương Nặc cũng muốn viết thêm chút gì đó riêng tư nhưng không biết nên viết cái gì, chỉ có thể ấp úng rất lâu.
Không muốn nói những lời vô dụng, rồi lại đột nhiên không nghĩ ra được lời nào là hữu dụng cả.
Nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Border Collie, cô ngơ ngác một hồi lâu rồi gấp thư lại bỏ vào trong túi nhỏ.
Nhắc mới nhớ, người này ngủ xong rồi liền chạy.
Nhưng Khương Nặc có thể cảm nhận được trong lòng anh đang có chuyện gì đó. Từ khi anh nhắc tới giấc mơ kia, anh tìm linh nguyên gấp gáp hơn trước kia nhiều.
Cô chỉ là có chút tức giận với anh, nhưng lại không tức giận nổi.
Thật ra có một việc, cô rất muốn nói với Vân Diệu.
Một ngày nào đó vào năm thứ mười của tận thế, Khương Nặc nhìn ngày tháng, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó bất an.
Đây là ngày kiếp trước bọn họ sống lại.
Nhưng cho đến khi ngày trôi qua mà cũng không có gì đặc biệt, cô ở trong doanh địa cùng mẹ bận rộn chút việc vặt, trong lúc không để ý trời đã tối sầm.
Một ngày rất bình thường, định mệnh của nó cũng kết thúc như vậy.
Nhiệt độ giảm liên tục, bởi vì độ cao của doanh địa nên ban đêm càng lạnh hơn. Khương Nặc khoác một bộ quần áo dày, ngắm nhìn ánh trăng cô độc lạnh lẽo trên bầu trời.
Giống như trước khi sống lại, cô cũng nhìn thấy bầu trời như vậy trong thú triều.
Nếu Vân Diệu ở bên cạnh, cô sẽ muốn tâm sự với anh về tình cảm của mình.
Cô quay lại phòng làm việc, trong tay cầm một tách trà nhỏ, xem tài liệu trong tay.
Bởi vì bọn họ sớm đã lấy đi rất nhiều linh nguyên nên số lượng sinh vật biến dị không đến một nửa so với kiếp trước.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này khiến cho sinh vật biến dị của đại dương xâm chiếm mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào.
Kiếp trước, dưới lòng đất căn cứ số một Nam Giang có linh nguyên, dưới lòng đất thời kỳ băng hàn sinh sôi nảy nở rất nhiều quái vật, cho nên bị hủy diệt rất nhanh từ bên trong.
Lần này, dưới sự gia trì của vô số vũ khí nóng và “dù bảo hộ”, coi như miễn cưỡng chống đỡ.
Nhưng vô số bóng đèn bay tới, những con quái vật to lớn như yêu thú không ngừng lên bờ, căn cứ cũng đang từng bước rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-497.html.]
Ngoài 200.000 người sống sót, còn có đoàn đội nghiên cứu phát minh, nhân viên kỹ thuật, một lượng lớn nhà máy, máy móc, vật tư, nhiên liệu.
Đã rất lâu rồi Khương Nặc không tham gia vào hành động di chuyển cụ thể, lần này cũng không thể không đi một chuyến.
Tình huống bây giờ càng ngày càng gian nan, ngoại trừ Đại Hưng Lĩnh ra thì đã không có chỗ nào an toàn nữa rồi.
Trước khi đi, cô cũng đã xác nhận với Giang Cầm.
“Nhiều người như vậy, chúng ta có chịu đựng được không?”
Giang Cầm gật đầu: “Chúng ta vẫn luôn cải tiến hạt giống đặc biệt, lương thực là đủ, chỉ cần có chỗ nương thân, có một miếng ăn, hết thảy đều có thể khôi phục được.”
Căn cứ số một Nam Giang cũng là mọi người xây dựng từ một mảnh đất bằng phẳng.
Lúc mới bắt đầu, công nhân ngay cả khu lều ngủ cũng không có, cuối cùng vẫn có thể sống sót.
Sự kiên cường của con người rất mạnh mẽ, những người không đủ mạnh mẽ sẽ không thể sống sót được cho tới ngày hôm nay.
May mà trong những năm chuẩn bị này, loại thịt đặc biệt được phát ra từ doanh địa đã có tác dụng gây tiến hóa rõ ràng đối với thể chất của một số người trong căn cứ.
Sự xuất hiện của Lực Đan tinh khiết đã khiến đội cảnh vệ có sức đánh một trận với sinh vật biến dị.
Điều này cũng khiến mọi người nhìn thấy một chút hy vọng.
Chờ đến khi thế hệ thứ nhất hoặc là thế hệ thứ hai của con người trưởng thành, khi bọn họ có thể một mình gánh vác một phương, con người chưa chắc đã sợ hãi những sinh vật biến dị này.
Nhưng cái này cần phải có thời gian.
Lúc Khương Nặc viết thư cho Vân Diệu cũng viết như vậy.
Chỉ cần con người có đủ thời gian để tiến hóa, trật tự sẽ được thiết lập lại trên thế giới này, sẽ có một thế giới mới tôn thờ khoa học, cũng theo đuổi sức mạnh cá nhân.
Những sinh vật biến dị không còn chỉ là kẻ săn môi mà còn là đá kê chân để con người tiến hóa.
Có lẽ một ngày nào đó, sẽ không còn là sinh vật biến dị của đại dương xâm lấn mãnh liệt mà là những chiến binh mạnh mẽ dũng cảm ra khơi săn mồi.
Cô viết: Tương lai có thể sẽ không quá tệ.
Không có vấn đề gì mà không thể giải quyết được, cho dù là đối diện với cả quái thú biến dị.
Border Collie đi lần này, lại là nửa năm.
Sau khi căn cứ Đại Hưng Lĩnh được mở để tiếp nhận những người sống sót, chỗ ở đã sớm không đủ, vẫn luôn xây dựng khẩn cấp, không ngừng mở rộng.
Để đảm bảo trật tự trong căn cứ, mọi người đều chờ ở thị trấn Hưng Nam. Thị trấn Hưng Nam kín người hết chỗ, Giang Cầm dẫn theo đoàn đội của bà ấy bận tối mày tối mặt.
Ở mảng hậu cần này, Khương Nặc không giúp được gì nhiều.
Căn cứ hiện tại có đội huấn luyện, chọn lựa ra những người có tố chất tốt, phản ứng nhanh, người có thiên phú chiến đấu, rồi lại giao cho Trần Chính Vũ và Lý Mộng lần lượt tiến hành huấn luyện.
Bọn họ sẽ sàng lọc ra những người có độ trung thành cao nhất, nghe lời nhất, tạo thành một đội ngũ, giao cho Khương Nặc.
Điều kiện tuyển chọn vô cùng khắc nghiệt, trước mắt chỉ chọn ra được 53 người tinh nhuệ.
Mỗi người được trang bị vũ khí, d.a.o găm, s.ú.n.g b.ắ.n đinh, bên trên toàn bộ đều được tẩm độc, mỗi người đều được phát Lực Đan tinh khiết theo biểu hiện.
Khương Nặc để Ngôn Tử Phàm dẫn đội ra ngoài, tiến hành tìm kiếm ở khu vực trống được đánh dấu trên bản đồ, tìm kiếm linh nguyên, đồng thời bắt g.i.ế.c sinh vật biến dị có thể ăn được.
TBC
Hươu biến dị, linh dương, rắn độc, bọ cánh cứng, chim sẻ, có thể bắt về để sinh sôi nảy nở.
Ong độc, bọ cạp cũng có thể bắt về thu độc tố.
Những thứ khác, mặc kệ là trong biển hay là trên mặt đất, chỉ cần vô dụng, có thể g.i.ế.c thì sẽ giết.
Lúc này, cuối cùng thì chuyện Khương Nặc giúp mẹ tìm người cũng đã có manh mối.
Giang Cầm đặc biệt dùng bộ đàm liên hệ với cô: “Có một người tên là Vu Nhược Mẫn đến từ Ninh Thành, ngày sinh, quê quán và những thông tin cơ bản của bà ấy hoàn toàn trùng khớp với những gì mà cô đưa, có lẽ là người mà cô muốn tìm, cô định làm thế nào?”
Khương Nặc trả lời: “Tôi suy nghĩ một chút đã.”
Đây là người thân mà mẹ muốn tìm, cô vẫn phải xem ý của mẹ thế nào đã.
Vu Nhược Hoa nghĩ nghĩ: “Đã hơn 20 năm không gặp, lòng người khó dò, trước tiên cứ nhận người vào sắp xếp chỗ ở trong thị trấn Hưng Nam trước đã, mẹ qua đó xem rồi nói tiếp.”
Khương Nặc gật đầu: “Được, con sẽ sắp xếp, để người của đội tinh nhuệ đi theo mẹ.”
Vu Nhược Hoa bị cô chọc cười: “Ở chỗ của con thì còn có ai có thể làm gì được mẹ chứ. Nếu mà con bày ra cả thế trận như vậy thì làm sao mẹ nghe được lời thật gì, không cần con tìm người đi theo mẹ, nếu có muốn đi theo cũng chỉ được bí mật đi theo thôi.”