Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 499

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:34
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay Khương Nặc đến xem trạm xử lý thịt đặc biệt trong căn cứ một chút.

Sinh vật biến dị mà đội tinh nhuệ bắt về được tiến hành phân loại và xử lý ở đây.

Một phần còn sống đưa đến doanh địa tiến hành nuôi dưỡng.

Những con đã c.h.ế.t thì loại bỏ túi độc, phân chia thành miếng, có thể ăn được thì lấy ra trước, không thể ăn được thì chiết xuất ra độc tố sinh vật, cuối cùng phần còn dư thì để làm phân bón, trực tiếp vùi sâu vào bên trong đất đai, chờ nó thối rồi tự phân giải, trở thành chất dinh dưỡng để nuôi súc vật và cây cối.

Mỗi ngày thịt đặc biệt có thể ăn được đưa ra từ nơi này, đều sẽ cân trọng lượng rồi nhập kho, có thể mở cửa coi như là phần thưởng cho dân cư ở căn cứ đổi lấy.

Những dã thú biến dị ở bên ngoài khiến cho người ta sợ hãi kia, sau khi đến nơi đây, tất cả mọi người đều sáng mắt lên phân tán, ngay cả một chút xíu thịt ở sau gáy chim tước này cũng không tệ, động tác nhanh chóng một chút loại bỏ xuống, chỉ cần có thể ăn được, thì đều không bỏ qua chút nào.

Ngôn Tử Phàm dẫn theo đội tinh nhuệ ra ngoài bắt giết, rồi lại để cho từng nhóm người một mang trở về.

Sau khi Dư Tịch Dương tới, làm phụ tá cho chu duyệt nghiên gây dựng đoàn đội, gần đây vẫn luôn dùng thịt này để sản xuất hàng loạt linh nhưỡng, trồng thảo dược.

Trong không gian của Khương Nặc có trồng một cây thuốc, mấy năm này không ngừng tưới nước suối, lại tiến hành chia gốc, đã trưởng thành một mảnh nhỏ, thỉnh thoảng cô sẽ hái một ít xuống, cắt thành lát mỏng, cho mẹ ngâm nước uống, có tác dụng tăng thể chất vô cùng kinh người, bản thân Khương Nặc cũng sẽ uống một chút.

Cô đặc biệt tới, chính là vì để chọn một vài dược thảo, tự mình cầm vào trong không gian để trồng.

Có cà độc dược, quỷ châm thảo, cỏ đắng, cây thù lù các loại.

Những dược thảo này công hiệu ban đầu và công hiệu biến dị sẽ có một chất khác nhau.

Đều trồng ra được, chờ chúng nó trưởng thành biến dị, trong không gian sẽ có vườn thuốc.

Về đến nhà, Khương Nặc thấy Ngô Tiểu Giang đang giúp mẹ rửa lòng dê, xắn tay áo lên tiến tới trợ giúp, bị mẹ phất tay bảo lui ra.

“Không cần con hỗ trợ, cũng đã rửa sạch rồi, buổi tối chờ ăn là được.”

Dê ở doanh địa cho ăn cỏ nuôi gia súc có linh khí nhiều năm như vậy, sinh sản đến đời thứ 5 thì dần dần biến dị, hình thể càng lúc càng lớn, sắp bằng con trâu rồi, hiện tại g.i.ế.c một con cũng sẽ ăn được rất lâu.

Ban đầu Ngô Tiểu Giang còn đang vẻ mặt thần bí nói chuyện với Vu Nhược Hoa, thấy Khương Nặc tới thì ngậm miệng, vùi đầu làm việc.

Bất tri bất giác, cô bé ngày nào đã 20 tuổi, vẫn như cũ không thích ăn mặc kiểu cách, đã quen mặc đồ lao động làm việc, nhưng thân người cao, tóc dài buộc lên, hoàn toàn có dáng vẻ của một cô gái trưởng thành.

Chỉ khi gặp được Khương Nặc, vẫn sẽ thẹn thùng giống như khi còn bé.

Vu Nhược Hoa phát hiện ra ánh mắt của con gái, khẽ cười nói: “Chúng ta vừa mới nói chuyện linh tinh về Trần Chính Vũ và Lý Mộng, thì con đến rồi.”

Khương Nặc mờ mịt một chút: “Chuyện linh tinh gì?”

Ngô Tiểu Giang khụ khụ hai tiếng: “Em nghi ngờ... thầy em và đội trưởng Trần không đúng.”

Khương Nặc: “Hả?”

Hơi có chút bất ngờ.

Cô nghĩ lại một chút, mấy ngày trước còn đến đội huấn luyện thử nỏ mới tên sắt cùng bọn họ, không có cảm giác có gì đó đặc biệt?

Quan trọng Trần Chính Vũ thực tế là người của Vân Diệu, Vân Diệu mất tích đã rất lâu, mỗi lần anh ta gặp Khương Nặc, đều sẽ cau mày mang theo u oán hỏi: “Thầy thế nào rồi?”

Khương Nặc bị anh ta hỏi nhiều lần, vô cùng phiền lòng: “Không biết nhé.”

Trần Chính Vũ thấy cô không nói đùa, biểu cảm sững sờ.

Dù sao Khương Nặc cũng không nhìn ra giữa bọn họ có gì đó, nhưng Ngô Tiểu Giang và mẹ nói chuyện mặt mày hớn hở, sợ không phải hai người bọn họ đang nói vớ vẩn chứ?

Khương Nặc nghi ngờ, cũng khiến cho Ngô Tiểu Giang cũng có chút không tự tin: “Ngay cả chị Khương cũng nói là không phải, thật sự chẳng lẽ chính là chúng ta suy nghĩ nhiều sao?”

Vu Nhược Hoa nói: “Chuyện khác thì cháu tin nó, chuyện yêu đương thì bỏ đi, chính nó nói chuyện lâu như vậy, nói tới người cũng không thấy đâu.”

Khương Nặc: “...”

Vậy thì là ai sai.

Khương Nặc trở về phòng ngủ, cầm thảo dược tiến vào không gian.

Dưới sự bảo vệ của bóng cây, cô đã có thể đi đến gần ruộng, so với việc dùng ý niệm thao túng việc trồng trọt, hiện tại cô càng thích tự tay đào đất rồi gieo hạt xuống dưới hơn.

Cô trồng một hàng dài thảo dược mang về ở sát ruộng, lại tưới một lượng nước lớn cho chúng nó, Khương Nặc nhanh nhẹn leo lên cây, đi vào trong nhà trên cây.

Nhà lại tìm Lâm Khiếu làm thêm 3 gian mới, cái cũ kia hiện tại làm phòng ngủ đơn thuần, tắm rửa gì đó có thể đến nhà trên cây mới, còn có phòng trống có thể bỏ một số thứ mình thích, coi như là không gian riêng để cô thư giãn.

Đọc sách ở trong nhà trên cây, Khương Nặc có hơi mất ngủ, cô bị nhốt ở căn cứ mấy tháng, muốn luyện d.a.o lại không có đối thủ, cô còn muốn nâng cao chính mình một chút, nhưng chỉ làm một số rèn luyện cơ bản, đã không thể đạt được yêu cầu của cô.

Cuối cùng vẫn là tìm một cuốn tiểu thuyết ra đọc, chỉ đọc được mấy dòng ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Ngày hôm sau, Khương Nặc rời khỏi không gian, quay lại phòng ngủ.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-499.html.]

Cô cầm lấy đồng hồ ở đầu giường xem giờ, lại mặc một chiếc áo khoác dày, chuẩn bị đi ra ngoài, lại phát hiện trong phòng mình có một người đang ngủ.

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh của cô túa ra.

Nhưng một giây sau, cô lại thư giãn, ném d.a.o găm trong tay vào trong không gian.

Người có thể xuất hiện trong phòng của cô, không phát ra bất cứ tiếng động nào, khiến cho cô hoàn toàn không phát hiện ra được sự tồn tại, chỉ có một người.

Thậm chí trước khi anh đi, cũng đã làm ra được như này.

Chỉ có thể nói hơn một năm nay, anh lại phục hồi rất nhiều.

Vân Diệu mặc áo mỏng, nghiêng người hơi cuộn tròn, ngủ ở một góc gối đầu của cô, không đắp chăn.

Tóc hơi dài, đoán chừng những ngày này cũng không chăm sóc, những sợi tóc mảnh đen như mực rủ trên chiếc gối sáng màu, một bên cổ tay gác lên mép giường, ngủ vô cùng yên tĩnh, quá yên tĩnh.

Khương Nặc khẽ nhíu mày.

Vân Diệu rất ít khi chìm vào giấc ngủ, anh chỉ nghỉ ngơi, cô đã đi ra khỏi không gian mà anh vẫn chưa tỉnh, chứng tỏ... anh đang nhập mộng.

Cô đứng ở cạnh giường, hơi nghiến răng, giận không có chỗ phát tiết, nhưng nhìn một chút, cơn tức giận đã tan đi không ít.

Cô đứng trong chốc lát, quyết định mặc kệ anh trước.

Lúc này, Khương Nặc giống như cảm ứng được gì đó, cô mở tủ quần áo ra, bên trong có một cái két sắt, Vân Diệu biết mật mã, cô mở khoá ra, lúc này, những vết thương trên xương quai xanh của cô cũng đã bắt đầu ngứa rồi.

Đó là linh nguyên đang dụ dỗ cô.

Trong két sắt có một cái balo lớn.

Khương Nặc mở túi ra, lớp bên trên đựng không ít hoa, cô cầm lấy một bông nhìn, hừ cười một tiếng, bỏ bọn nó vào nhà nhỏ ở trong không gian, tiếp tục nhìn xuống, là một túi linh nguyên rất lớn.

Lúc sờ vào balo, cô đã có dự cảm, nhưng tận mắt nhìn thấy một túi lớn như vậy, vẫn khiến hai tay cô run rẩy.

Đếm một chút, có 23 cái.

Như này thực sự là khoa trương, trước kia dựa vào chính bọn họ, mấy tháng cũng mới lấy được một cái.

Vẫn là sức mạnh quần chúng lớn, phát động tất cả căn cứ cùng nhau tìm manh mối, chưa đến hai năm đã có như thế này, đây hơn phân nửa là số mà Vân Diệu chia cho cô, một nửa còn lại anh đã dùng rồi.

Nếu như không dựa vào sức mạnh tập thể, rất khó tìm được nhiều như vậy.

Linh nguyên chôn sâu, phải đào ra từ từ không dễ dàng, xem ra hai năm này anh dường như chưa từng nghỉ ngơi.

Rốt cuộc là thứ gì khiến anh gấp gáp như vậy?

Khương Nặc do dự một chút, đặt túi linh nguyên trở lại.

Hiện tại cầm vào không gian để thăng cấp, cô sợ linh quả đột nhiên chín rơi ra, Vân Diệu còn chưa tỉnh lại, hơn nữa bên phía mẹ cũng phải chuẩn bị.

Cô nghe ngóng, phát hiện mẹ ở bên chỗ lồng thỏ, nên đã đi qua đó gọi bà.

“Mẹ, Vân Diệu về rồi.”

Vu Nhược Hoa lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật sao? Vậy thì tốt.”

Xem ra bà có vẻ rất thích Vân Diệu: “Mẹ nghĩ các con xảy ra vấn đề, không sao thì tốt.”

Khương Nặc nhếch miệng: “Có thể có vấn đề gì chứ?”

Vu Nhược Hoa chọc vào trán cô: “Vân Diệu rất tốt, mẹ không thích can thiệp vào chuyện của con, cũng không thích nói những điều này, nhưng mẹ nhìn nó thật sự rất thuận mắt.”

Khương Nặc rất ít khi nghe bà trò chuyện thật tình những chuyện này, đại khái là trước đó nhìn thấy dáng vẻ già nua của dì út nên đã khiến cho mẹ có hơi cảm xúc.

“Ừm vậy được rồi, hôm nay mẹ đừng ra ngoài, chờ anh ấy tỉnh lại, con có việc tìm mẹ.”

Vu Nhược Hoa trừng mắt liếc cô một cái: “Nó tỉnh con tìm mẹ làm gì, tự các con chơi đi.”

“... Có việc quan trọng.”

Khương Nặc nói chuyện linh quả cho mẹ.

Vu Nhược Hoa không có sự cố chấp với việc tiến hoá và bản thân trường sinh, bà cảm thấy mình đã đủ may mắn rồi, sau khi nghe những thay đổi của thân thể khi ăn quả linh, thậm chí có hơi bất an.

Nhưng bà cũng hiểu, con gái đang đi về phía trước, đồng thời kéo theo bà, bà không thể do dự.

“Được. Để Tiểu Vân nghỉ ngơi thật tốt.” Bà cho là Vân Diệu từ bên ngoài trở về mệt mỏi nên mới ngủ, suy nghĩ một chút nói: “Con lấy hàu ở trong không gian ra đi, hôm qua mẹ làm tỏi ngâm tương, vừa vặn dùng để nướng hàu, còn có thận dê hôm qua đã rửa, lấy thêm chút cẩu kỷ, rau hẹ xào với nhau, lại làm chút canh khoai hầm với măng, chắc là đủ rồi.”

Khương Nặc càng nghe càng thấy không thích hợp, tẩm bổ lớn như vậy, còn là mẹ ruột của cô không?

Loading...