Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 500

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:36
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc về đến phòng, hiện tại cô chỉ nghe tiếng, vậy mà không cách nào phân biệt được trạng thái của Vân Diệu, chỉ có thể dùng mắt nhìn sang, để xem anh tỉnh hay chưa?

Cảm giác quen thuộc, thật là có chút không thích ứng.

Ở đây trông coi có hơi ngốc, nhưng anh vẫn không tỉnh lại, lại không yên lòng, cuối cùng, Khương Nặc lấy ghế sofa lười ra, nửa nằm bên cạnh giường, lấy bản đồ ra, so sánh với tư liệu lần này Trịnh Nhất Hiên mang về tiến hành bổ sung.

Sinh vật biến dị tàn phá bừa bãi, phần lớn người sống sót đã di dời, tình báo mang về cũng càng ngày càng ít, lần này thậm chí còn không có cái nào chắc chắn.

Cũng không có cách nào cả, dựa vào thực vật còn sống để tìm linh nguyên, nơi mà thú triều có thể đến, rễ cây đều đã bị gặm sạch sẽ, vậy thì còn có bao nhiêu thực vật còn sống chứ.

Tin tức lần này, phần lớn đều là căn cứ phát sổ cho người còn sống để hỏi, để bọn họ ghi lại xem trước khi vào căn cứ đã từng nhìn thấy nơi nào còn có thực vật còn sống sót.

Nhưng nhiều người như vậy, cái gì cũng có, lại không có cách nào đến hiện trường xác nhận trước, cuối cùng manh mối lung tung, người xem đau đầu, đây còn là đã qua sự sàng lọc của Trịnh Nhất Hiên.

Khương Nặc tập trung đọc.

Bỗng nhiên, có một hương vị mang theo hơi ẩm thanh khiết phủ xuống cô.

Cô ý thức được là Vân Diệu tỉnh rồi, đành phải bỏ qua tư liệu trong tay, đã bị người trước mặt ôm chặt.

“Ai...” Khương Nặc còn đang định nhặt tư liệu cô làm rơi.

Vừa duỗi tay, nhưng lại cảm thấy không quan trọng.

Cô tiếp nhận chiếc khăn ấm áp kề sát bên cổ, tiếp nhận cái ôm không hề kiêng dè chút nào, còn có nụ hôn nóng rực kéo dài.

Mùi vị của tuyết bay từ đầu đến ngón tay.

Khương Nặc sờ lên đầu Vân Diệu: “Anh rơi vào trong tuyết à?”

Giọng nói của Vân Diệu dán lên tai cô: “Trước khi tới đây, đã dùng nước tuyết chỉnh trang lại một chút.”

“Làm sạch như thế nào?” Khương Nặc ngửi quần áo trên người anh.

Nước tuyết rửa mặt sạch sẽ thì vẫn được, nhưng làm thế nào có thể khiến cho quần áo sạch sẽ như vậy?

Vân Diệu đứng lên.

Anh ôm Khương Nặc, ở tư thế này khiến hai chân cô cách mặt đất, hai bước như vậy, đã đặt sức nặng của hai người ở trên giường.

TBC

Thân thể đặt xuống chiếc nệm mềm mại khẽ rung một cái.

“Về sau sẽ dạy em.” Anh nói.

Khương Nặc nhìn về phía đôi mắt gần trong gang tấc, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng rất nhanh, chỉ còn lại có môi lưỡi quyện vào nhau.

Hơi thở của cô quá dài, rất khó chỉ bởi vì một nụ hôn đơn thuần mà khó thở.

Nhưng có đôi khi khóc nức nở không có nghĩa là đau đớn, run rẩy cũng không phải bởi vì sợ hãi, thở dốc trầm thấp cũng không liên quan gì đến dưỡng khí, mà là một loại đáp lại bản năng khi đối mặt với dục vọng.

Cô một lần nữa bị ném vào trong biển động, chỉ có cổ tay bị nắm thật chặt, nhấp nhô trong thuỷ triều.

Bọn họ đã từng dùng một cái thuyền nhỏ di chuyển trong biển sâu tĩnh mịch không có giới hạn.

Cô từng nằm trên cái thuyền kia, thở dốc bên trong cuồng phong và mưa bão, tia chớp xé rách bầu trời, chiếu sáng toàn bộ bầu trời trắng như tuyết, giống như lúc này da thịt trắng sáng không mảnh vải đang phản quang, thân thuyền lắc lư kịch liệt, từng đợt mưa nhanh chóng lướt qua mặt biển, giống như vô số cây roi quất vào xương sống, bên trên đỉnh sóng có sự mê muội lâu ngày không gặp, dục vọng như muốn thoát ra khỏi da thịt.

Ngày vừa mới sáng không lâu, xuyên thấu qua rèm cửa màu lam nhạt, toàn bộ căn phòng lại được bao phủ một tầng sáng màu lam thẫm.

Khương Nặc khoá cửa lại, trải qua một ngày phóng đãng.

Nhưng lăn giường thật sự quá mệt mỏi.

Nếu không phải mệt mỏi như vậy, cô cảm thấy phóng túng thêm mấy lần nữa cũng không phải không được.

Nhưng đã đến mức độ toàn thân thấy đau khó mà mở miệng, cô thật sự cảm thấy mọi người vẫn nên... làm việc chừa lại chút chỗ trống, cũng phải lý trí một chút.

Không xin được sự thương lượng, cô dứt khoát xoay người đi vào trong không gian.

Tắm rửa cho mình, lại nghỉ ngơi một lát, mới mặc quần áo đi ra.

Vân Diệu không ở phòng ngủ.

Nghe thấy có tiếng động ở phòng trà, Khương Nặc đi qua, Vân Diệu chỉ mặc quần, chắc là tắm rồi, tóc hơi ẩm ướt, cơ bắp phía sau lưng căng đầy giống như cây roi, vết thương dày đặc đã ít đi rất nhiều.

Đi qua ngửi một chút, mùi tuyết đã không còn, thay vào đó là mùi xà phòng.

Vân Diệu xoay người lại, lần nữa ôm cô rất chặt, mái tóc ẩm ướt cọ lên tai cô, khiến cô ngứa ngáy, trên cổ bị hôn tới hôn lui một cách kỹ càng, chóp mũi nhẹ nhàng đụng vào da thịt, khiến cho cô nổi da gà.

Lần trước cảm giác anh vẫn rất không lưu loát, lần này tiến bộ thần tốc rồi.

Vẫn luôn bị anh ép lên trên tường, Khương Nặc không thể không kêu lên: “Dừng lại.”

Vân Diệu dừng bước lại.

Phản ứng khác biệt với thân thể, ánh mắt anh vẫn rất trầm tĩnh, điều này khiến Khương Nặc thở phào nhẹ nhõm.

Không điên là được, điên rồi thực sự không chịu được.

“Ừm, anh đi bao lâu rồi biết không?”

“612 ngày.”

Náo loạn một ngày, lửa giận gì đó trong lòng cũng đã tắt ngúm, khóe miệng Khương Nặc giật một cái, không nghĩ tới anh còn nhớ rất rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-500.html.]

“Vì sao anh ngủ trên giường em?” Cô lại hỏi.

Vân Diệu nghiêm túc nhìn cô: “Trước lúc gặp em, anh muốn nhập mộng một lần.”

Khương Nặc nhíu mày, cô có một loại cảm giác rất xấu: “Giấc mộng kia tới rồi sao?”

“Mơ thấy rồi.” Anh cúi đầu nói.

Anh chưa hề nói mơ thấy gì, nhưng cho đến lúc này, anh mới thật sự hoàn toàn bình tĩnh, không còn áp cô lên tường nữa.

Khương Nặc nhất thời không biết nên nói cái gì, sờ lên tóc anh, xúc cảm lòng bàn tay vô cùng chân thực, cô nghĩ một chút, tiện tay tóm lấy một bộ quần áo ở trong không gian cho anh, lại đến bên bàn trà, đun một ấm trà xanh.

Vân Diệu ngồi ở đối diện, giúp cô đặt chén trà.

“Linh nguyên anh mang về xử lý như thế nào?” Khương Nặc hỏi.

“Cho em đó, anh dùng rồi.”

Câu trả lời này so với dự đoán của Khương Nặc không sai biệt lắm, nhưng cô cảm thấy mình tạm thời không cần nhiều linh nguyên như vậy.

Giai đoạn hiện tại, cô chỉ muốn quả linh chín, đại thụ ở không gian lớn lên lần nữa, đủ che chở để cô đi vào căn nhà nhỏ kia, cầm được sợi dây chuyền.

Giai đoạn tiếp theo, chính là mở rộng không gian, đến chỗ mà ý thức có thể chạm vào bệ đá mà Vân Diệu đang nằm ngủ.

Nhưng cô quan sát tỉ mỉ, bệ đá này quá xa, theo như tốc độ mở rộng hiện tại, không biết còn bao lâu nữa mới được.

Cho nên hoàn thành mục tiêu của giai đoạn thứ nhất trước là được.

Cầm được sợi dây chuyền, chuyện này cực kỳ quan trọng.

Nếu còn dư, thì đưa hết cho Vân Diệu, Khương Nặc cũng không ngu ngốc, biết anh bất thường.

Cô cân nhắc một lát, vẫn quyết định thăng cấp trước, lấy linh quả ra rồi lại nói.

Khương Nặc bảo Vân Diệu dọn dẹp phòng, bản thân thì ra ngoài tìm mẹ.

Biết Vân Diệu ở trong phòng con gái, Vu Nhược Hoa đã chạy tới chỗ Đường Nguyệt giúp đỡ dẫn dắt Tiểu Vị Lai, đứa nhỏ trưởng thành sớm, nhưng tính tình không giống mẹ con bé, so với học tập, càng thích chạy chơi khắp nơi hơn, tuyệt đối không sợ côn trùng.

Vu Nhược Hoa đang dạy con bé tập luyện.

Trịnh Vị Lai lắc đầu thở dài, hiện ra dáng vẻ tâm sự nặng nề: “Cha cháu đến doanh địa một đêm, sáng nay lại đi rồi, bà nói xem có phải gặp thì ít xa cách thì nhiều nên tình cảm của cha mẹ cháu mới kém như vậy?”

Vu Nhược Hoa nhìn con nhóc hoạt động đầy sinh lực trước mắt, có chút buồn bực: “Tinhfcarm của cha mẹ cháu rất tốt.”

“Không tốt.” Khuôn mặt nhỏ của Trịnh Vị Lai u buồn: “Mỗi lần cha cháu tới, lại đánh mẹ cháu cả đêm, vừa đánh vừa quát, đánh cho mẹ cháu khóc lóc, mâu thuẫn này quá lớn.”

“Hả?” Vu Nhược Hoa ho khan, thiếu chút sặc nước bọt mà chết.

Khương Nặc đứng cách đó không xa: ...

Khương Nặc xoa trán, nhớ ra Trịnh Nhất Hiên mang tư liệu đến, còn chưa có thời gian gặp anh ấy, nếu như đã không có manh mối cụ thể phạm vi hệ thống căn cứ, cô định để đội tinh nhuệ ra ngoài.

Nhưng bây giờ nhân thủ không đủ, cho nên vài ngày trước đã thương lượng việc này với Trần Chính Vũ và Lý Mộng đang huấn luyện đội.

Lúc này Vu Nhược Hoa cũng nhìn thấy Khương Nặc, bà bảo Trịnh Vị Lai về nhà, quay người đi về phía Khương Nặc, còn đang lau mồ hôi:

“Đứa nhỏ loài người mới này thật ghê gớm, vẫn là con khi còn bé tốt, 13 tuổi còn tưởng rằng hôn môi sẽ có thai.”

Khương Nặc vui vẻ: “Không có chứ, trường học có tiết giáo dục giới tính, con nào có vô tri như vậy.”

Hai người đi về nhà, trên đường, Khương Nặc nói chuyện quả linh với mẹ.

“Quả này nếu chín, sẽ lập tức rụng xuống, linh khí cũng sẽ phân tán đi rất nhiều, thêm một giây là sẽ lãng phí, đến lúc đó con lấy ra, mẹ phải lập tức đút vào miệng.”

Vu Nhược Hoa nhẹ gật đầu: “Mẹ nhớ rồi.”

Về đến nhà, Vân Diệu đang ngồi cạnh lò sưởi trong tường, thấy Vu Nhược Hoa thì đứng lên, tóc anh dài rồi, tóc mái che hết cả mắt, nhưng càng có vẻ vô hại, Vu Nhược Hoa nhìn thấy anh thì rất vui, bảo anh ngồi xuống.

Củi đốt yên lặng cháy trong lò sưởi, trong phòng ấm áp như mùa xuân.

Khương Nặc ra ngoài mặc một chiếc áo khoác bông, bây giờ cảm thấy nóng, cũng cởi bỏ.

Cô lấy túi linh nguyên trong két sắt ra, đặt bên chân, Vân Diệu còn chưa biết cô định làm gì, chỉ ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn cô.

Vu Nhược Hoa mặt mày hớn hở, dịch ghế về một bên khác.

Khương Nặc cũng nhìn Vân Diệu một chút, nói với anh: “Đợi chuyện này xong, chúng ta sẽ tâm sự.”

“Ừm.” Vân Diệu gật đầu.

Khương Nặc nhắm mắt lại, cầm linh nguyên vào trong không gian, đồng thời ý thức tiến vào, ở bên cạnh linh quả nhìn.

Hai cái linh nguyên, cành lá trên đại thụ xanh tươi hơi dài hơn một chút, đầu cành đã dài hơn, nhưng linh quả vẫn màu xanh nhạt, biến hóa không lớn.

Trong lòng cô đã sớm đoán trước được, cũng không vội vã, mở mắt ra, lại cầm hai cái vào.

Lặp đi lặp lại như thế, sương mù màu xám đã nhạt dần đi, không gian mở rộng, đại thụ dài ra hơn, lúc cái thứ năm đi vào, khu vực mà đại thụ bảo vệ gần như đã bao trùm cả mảnh ruộng, đã cách căn nhà vô cùng gần.

Khương Nặc thấy những sự thay đổi này, tim đập bịch bịch.

Cô hiểu rất rõ, 23 cái linh nguyên tìm được là manh mối tập hợp được từ sức mạnh của tất cả các căn cứ, gần hai năm Vân Diệu vẫn liên tục làm chuyện này, mới có được những thứ này.

Loading...