Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 501
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:39
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cho dù sau này có tìm được, cũng không có khả năng tìm được nhiều như thế, trừ phi là ra biển, hoặc là đến đại lục Âu Á, nhưng trước mắt căn bản không có đủ điều kiện như vậy.
Sau này muốn tìm linh nguyên, cần lên kế hoạch từ từ.
Hôm nay nhất định phải cầm được sợi dây chuyền.
Khương Nặc quan sát quả linh trên cây, chúng nó gần như đã chín hết, cô thậm chí còn cảm thấy có ba quả có thể rụng xuống bất cứ lúc nào, nhưng lại vẫn cứ thiếu một chút như vậy.
Cô hít sâu một hơi, mở mắt ra, ý thức thoát khỏi không gian, lần nữa cầm lấy một linh nguyên.
Lần này, thân ảnh của cô trực tiếp biến mất tại chỗ.
Sau khi cả người tiến vào không gian, cảm giác quen thuộc xuất hiện từng chút một, Khương Nặc cảm giác được rõ ràng có năng lượng nồng đậm ở trên tay, giống như một cơn gió đang chậm rãi thổi qua.
Cô có thể cảm giác được trận gió này lại một lần nữa kích hoạt không gian.
Đại thụ trong không gian lại một lần nữa phát triển, cành lá mở rộng, lá non mọc ra.
Mà ba quả linh này cuối cùng cũng đã chín, đồng loạt rụng xuống.
TBC
Khương Nặc canh giữ bên cạnh chúng nó, vững vàng đón lấy ba quả, tay cầm không được, cô nhanh chóng ăn một quả trước, quả linh vào miệng tan đi, chất lỏng chảy vào cổ họng, năng lượng trong thân thể nở ra.
Linh khí đang nhanh chóng trôi đi, Khương Nặc một khắc cũng không dám kéo dài, rời khỏi không gian.
Mỗi lần cô ăn thứ này đều giống như uống say, người lâng lâng, chỉ là không say lợi hại như lần đầu tiên, Vân Diệu biết hiện tại cô rất mơ hồ, nắm lấy cổ tay cô, đồng thời cúi người xuống, bỏ một quả vào miệng, rồi đưa hết những thứ còn lại cho Vu Nhược Hoa.
Vu Nhược Hoa vừa nuốt xuống, người đã say không rõ Đông Tây Nam Bắc.
Khương Nặc khẽ vỗ mặt, đỡ mẹ về phòng nghỉ ngơi, quay đầu nhìn thoáng qua Vân Diệu, ngược lại anh rất bình tĩnh, chỉ ngồi xuống.
“Tiểu Nặc, mẹ không sao...” Vu Nhược Hoa nói xong, chân lại mềm nhũn như sợi mì, ngay cả hơi thở cũng là khí nóng.
Khương Nặc đặt bà lên giường, sau đó khóa kỹ cửa.
Sau một hai ngày, mẹ sẽ có cuộc đời mới.
Bản thân Khương Nặc cũng vô cùng choáng váng, lần này rõ ràng linh quả lợi hại hơn so với trước đó, lần thứ hai cô ăn quả này thật ra là say chuếnh choáng, nhưng bây giờ thật sự canh cửa cũng xuất hiện bóng chồng lên nhau rồi.
Cô loạng choạng đi đến bên cạnh lò sưởi trong tường.
Ngọn lửa không ngừng bốc cháy, mặt Khương Nặc đỏ bừng, cổ chảy mồ hôi.
Còn lại 7 cái linh nguyên.
Quả linh chín đồng thời, đại thụ đã dài ra một đoạn rất lớn, vừa rồi cô không có thời gian nhìn kỹ, nhưng chắc chắn đã cách căn nhà nhỏ một khoảng rất gần.
Cô còn định tiếp tục thăng cấp cho không gian, cầm sợi dây chuyền, nhưng thật sự quá choáng, hoàn toàn rơi vào trong trạng thái say rượu, thân thể bị năng lượng mãnh liệt dồi dào phát trướng, thực sự không ở trong trạng thái.
Cuối cùng, cô quyết định từ bỏ trước.
Hít sâu một hơi, Khương Nặc giương mắt nhìn về phía Vân Diệu, lại phát hiện anh đã đứng trước mặt mình, nhìn cô không chớp mắt.
“Có... có giúp gì được cho anh không?” Khương Nặc hỏi.
“Có.”
Vân Diệu nói xong, cầm lấy 7 linh nguyên còn lại, bỏ vào trong két sắt trong phòng ngủ, sau đó, lấy ra một cái ba lô dưới đáy tủ quần áo.
Khương Nặc mơ mơ màng màng theo tới, Vân Diệu lại đột nhiên quay người, nâng eo và chân cô lên, bế cô lên từ chính diện.
Khương Nặc vỗ lên trán, phát hiện vậy mà anh lại đưa mình ra khỏi nhà.
Hai chân cô cách mặt đất, đầu ghé trên vai Vân Diệu, mê man nhìn cỏ tươi trên đất, ý thức được bọn họ đang đi về phía nơi sâu trong rừng rậm, trong lòng bỗng nhiên chìm xuống.
Cô ấn lên mi tâm, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Dừng lại, đây là đi đâu?”
Đôi mắt Vân Diệu sâu thẳm, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-501.html.]
Anh không nói gì, chỉ sờ lên tóc sau gáy cô.
Khương Nặc cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng cơ thể ngày càng nóng, năng lượng liên tục ép vào tim khiến cho nó đập nhanh hơn, m.á.u trong cơ thể cũng tuần hoàn nhanh hơn.
Cô kiên trì một lúc rất lâu, cuối cùng ý thức vẫn trở nên mơ hồ.
Chờ đến khi tỉnh táo lại thì cô phát hiện bản thân đã ra rất nhiều mồ hôi, tóc mướt mồ hôi, thân thể được bọc chặt trong một tấm chăn, người tựa vào một tảng đá, chỉ lộ ra gương mặt.
Bốn phía một mảnh đen nhánh, ngoài cô ra thì xung quanh không còn một hơi thở nào.
Cô cảm giác ngón tay mình có gì đó rất kỳ quái, Khương Nặc chà xát, không ngờ lại chà tróc cả da, cô ngẩn người đưa tay lột xuống.
Một mảng da lớn nhẹ nhàng bong tróc từ mu bàn tay xuống lòng bàn tay.
Cô… lột da sao?
Khương Nặc vén tay áo nhìn cánh tay của mình.
Da cô vốn đã trắng nõn lạ thường, nhìn lâu cũng thành quen, nếu muốn nói có gì đó khác biệt thì chính là màu da bóng bẩy và láng mịn hơn, cảm giác giống như một khối ngọc, cơ bắp cũng săn chắc hơn.
Cô nhắm mắt lại, việc điều khiển các giác quan trở nên linh hoạt hơn, muốn nghe có thể nghe được rất xa, không muốn nghe thì có thể phong tỏa hoàn toàn, thậm chí còn có thể nhẹ nhàng bài trừ tạp niệm, cảm giác thoải mái như lúc nhập định..
Cô sờ lên mặt, gương mặt cũng vừa bong ra một mảng da khô, cảm giác này thật sự quá kỳ quái.
Nhưng lúc này cô cũng chẳng rảnh rỗi để suy nghĩ tới việc này.
Cảm giác say rượu đã hoàn toàn lui đi nhưng cô không rõ bản thân đã ngủ trong không gian bao lâu, trong lòng khó tránh khỏi lo âu, lập tức quấn chăn đứng lên, đồng thời dọn dẹp đống da thừa vừa bong ra, ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Sau đó, cô dùng đèn pin ra soi khắp bốn phía.
Cô mau chóng bắt gặp một cảm giác quen thuộc, đi về phía trước vài bước đã trông thấy ký hiệu của mình lưu lại trên một thân cây.
Đó là do có một lần cô cùng Vân Diệu đi về phía màn sương xám, lúc đi đến nơi này thì đạt cực hạn, trên người còn trầy một vết nhỏ.
Nhưng lúc này cô đứng ở đây lại không hề cảm nhận được chút áp lực nào, không cần nói cũng biết là do linh quả đã cường hóa thể chất của cô.
Khương Nặc nghĩ nghĩ, quyết định tiếp tục đi về phía trước.
Tuy rằng không biết Vân Diệu rốt cuộc đang làm gì nhưng nếu anh đã đưa cô tới đây vậy nhất định là có liên quan tới màn sương xám.
Nghĩ đến đây, Khương Nặc cầm đèn pin chậm rãi thâm nhập.
Cô cứ đi như vậy trong rừng rậm tối đen không người hơn nửa tiếng, cuối cùng lại cảm nhận được áp lực một lần nữa.
Hít thở khó khăn, cơ thể trở nên nặng nề, lồng n.g.ự.c bị đè ép đau đớn, mỗi một bước đi đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Khương Nặc cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Qua thêm sáu phút, hai chân cô đã bắt đầu run rẩy.
Phía trước màn đêm xuất hiện một mảng sương mù dày đặc, cảm giác đây là lần đầu tiên không gian kỳ lạ này xuất hiện trước mặt cô, giống như một thực thể khiến cơ thể cô cảm thấy đau đớn.
Khương Nặc dừng bước chân, chấn động nhìn cái bóng khổng lồ xuất hiện trước mắt.
Thứ đó như ẩn như hiện trong màn sương, rất cao, phải ngẩng đầu mới miễn cưỡng nhìn thấy đỉnh của nó, toàn thân mọc đầy gai nhọn như sắp nổ tung, mang đến cảm giác áp bức vô cùng lớn.
Khương Nặc ấn lồng ngực.
Cô đã tới rất gần màn sương xám, đã rất gần.
Nếu có thể kiên trì, đi thêm hai phút nữa là có thể vào được bên trong.
Nghĩ đến đây, cô uống một ít nước suối khôi phục thể lực, cắn răng bước thêm hai bước, mỗi một bước đều rất gian nan.
Lồng n.g.ự.c đã chẳng thể nào hô hấp nổi, bước chân nặng nề, đầu gối bị đè ép như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
Cô không thể không dừng lại.
Cô vẫn có thể đi tiếp, chỉ là nếu tiếp tục thì cô sẽ bị thương, sẽ giống như người áo xám bên cạnh Vân Diệu, da nứt ra, tan xương nát thịt, vì vậy cô chỉ có thể dừng lại ở nơi này.