Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 502

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:41
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nháy mắt, Khương Nặc cảm thấy mờ mịt.

Lúc này, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau lưng chậm rãi tới gần.

Cô xoay người sang chỗ khác, người có thể tới đây cũng chỉ có một mình Vân Diệu.

Vân Diệu lẳng lặng nhìn cô một hồi, vươn tay, yên lặng kéo cô lui về phía sau mấy bước.

Mỗi một bước lùi về, Khương Nặc cảm thấy áp lực đè trên người nhẹ đi rất nhiều, mãi cho đến khi cô có thể nhẹ nhàng thở phào một hơi thì Vân Diệu mới dừng bước, nhìn tay cô.

Ngón trỏ của cô bong ra một lớp da, tạo thành một miệng vết thương nho nhỏ.

Lúc nãy không cảm giác được, bây giờ mới thấy nhói đau, Vân Diệu không nói chuyện, đặt ngón tay của cô lên môi, chậm rãi hút đi vết máu.

Khương Nặc nhíu mày rút tay về.

Cô có chút không vui, giọng điệu có chút lạnh nhạt: “Giải thích một chút đi, đưa em tới nơi này làm gì?”

Vân Diệu nhìn cô: “Chỉ là muốn nhìn em nhiều hơn một chút.”

Khương Nặc không tỏ thái độ: “Nói rõ ràng.”

Vân Diệu mím môi.

Anh lại kéo tay Khương Nặc, Khương Nặc cũng không lại gần anh, trực tiếp hất tay ra khiến anh ngẩn người một lúc.

“Anh sẽ giải thích rõ ràng.” Anh nói.

Anh đi được vài bước thì Khương Nặc mới nhìn thấy dưới đất xuất hiện thêm một ít củi.

Thì ra anh để cô lại đây để đi tìm củi.

Vân Diệu nhanh nhẹn nhóm lửa, Khương Nặc đã không còn kiên nhẫn, hỏa khí dồn nén bao nhiêu năm cứ như bốc cháy ngay trong thời khắc này, cô bước lên phía trước, phất phất tay.

Đống lửa của anh bị cô ném vào không gian, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện thêm phòng trà và phòng ngủ container.

Củi lửa bên trong bếp lò tỏa ra hơi ấm, đèn sáng lên, ánh sáng ấm áp lóa mắt trong rừng rậm tối đen.

Khương Nặc nói: “Nói đi, đừng lãng phí thời gian.”

Vân Diệu xoay người lại.

Ánh đèn xuyên qua khe cửa dừng trên người bọn họ.

Anh đứng ngược sáng, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, hơn nữa còn rất kiên định.

TBC

“Khương Nặc, anh đã nói với em rồi, anh nhìn thấy mình sẽ chết, đây là sự thật, ngày đó đã rất gần.”

Trái tim Khương Nặc như thắt lại: “Sau đó thì sao?”

“Chỉ có một cách duy nhất là anh quay về mảnh không gian nhỏ kia, dung hợp hóa thân và bản thể thì mới có thể cầm cự thêm được một thời gian.” Anh nhìn cô: “Một anh khác đang chống đỡ mảnh không gian nhỏ đó, nó không thể rời đi, chỉ có anh quay về thì mới tranh thủ được thêm thời gian, đây cũng là nguyên nhân mà hai năm nay anh không ngừng đi vào giấc mơ để tìm lại ký ức.”

Khương Nặc trầm mặc một hồi lâu, nói đúng hơn là năng lực tự hỏi ngưng trệ một hồi lâu.

Dựa vào thông tin người áo xám để lại trên cánh đồng, mảnh nhỏ không gian trong màn sương xám là nơi kết nối hai thế giới, nhưng nó sẽ không ở cố định một nơi, cách một khoảng thời gian sẽ biến mất, chỉ có thể dùng vòng cổ mở ra.

Từ khi Vân Diệu vô tình bước vào đó, vì để tự cứu bản thân, một mặt anh cố gắng chống đỡ không gian để nó đứng yên một chỗ, mặt khác lại không ngừng nghĩ cách thoát ra.

Kiếp trước anh đã thất bại, lần này anh lại liên quan quá sâu với thế giới hiện tại.

“Anh cũng không muốn về đó.” Vân Diệu nói, anh đã tập dợt những lời này ở trong đầu rất nhiều lần cho nên ngữ khí của anh vô cùng vững vàng: “Nhưng anh cần phải trở lại không gian, nếu không sương xám sẽ biến mất trong Đại Hưng Lĩnh sâu hun hút.”

Khương Nặc nắm chặt nắm tay.

Cô đương nhiên hiểu được điều này có nghĩa là gì.

Sương xám, mảnh nhỏ không gian, người trên bệ đá, thanh đao cắm sâu vào lòng đất, nếu toàn bộ thứ này biến mất thì không đầy bốn năm, căn cứ Đại Hưng Lĩnh cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Sự tiến hóa của loài người, thế giới mới của tương lai, sẽ hoàn toàn biến mất.

Ở giai đoạn này, người có thể đối đầu với sinh vật biến dị vẫn còn rất thưa thớt, tác dụng tối đa của ô bảo vệ cũng không vượt quá năm tiếng đồng hồ.

Có lẽ Khương Nặc và mẹ cô vẫn có thể sống sót, cô sẽ nghĩ cách đưa mẹ vào nhà hốc cây, còn những người khác, có lẽ là đành phải như thế.

Vân Diệu nhìn Khương Nặc lâm vào trầm mặc, nhìn những ý niệm lóe lên trong mắt cô, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ, Khương Nặc, em thích thế giới này.”

Khương Nặc im lặng thật lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-502.html.]

Qua một hồi lâu vẫn chỉ nghe được tiếng gió xào xạc bên tai, mãi cho đến khi cô nhướng mắt nói: “Vậy anh định làm gì?” Cô hỏi.

Vân Diệu bước lên phía trước một bước, đứng trước mặt cô, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô.

“Anh đã nói từ lâu rồi, anh muốn đưa em vào đó.”

Khương Nặc ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh nói: “Em sẽ không rời khỏi mẹ em.”

Khương Nặc ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh nói: “Em sẽ không rời bỏ mẹ em.”

“Anh biết em sẽ không chọn anh.” Vân Diệu khẽ gật đầu: “Cho nên anh đã từ bỏ ý tưởng này rồi.”

Anh nói vô cùng nghiêm túc, dường như mấy ngày nay đã không ngừng nghĩ về điều này.

Khương Nặc thật sự không thể chịu nổi những giây phút yếu mềm của anh, chỉ một chút là mềm lòng, cau mày khó chịu.

“Bây giờ phải đi sao?” Cô hỏi.

Vân Diệu nhìn về nơi sâu thẳm trong màn sương xám: “Trước hừng đông sẽ đi.”

Khương Nặc kéo tay anh xem đồng hồ, bây giờ đã là ba giờ ba mươi ba phút sáng.

Hai người cùng nhau tiến vào phòng trà.

Toàn thân Khương Nặc vô cùng khó chịu, da trên người bong tróc dính đầy quần áo, cả chân tóc cũng có, cô xoay người đi vào không gian, nhanh chóng xử lý một chút, tốt xấu gì cũng phải thay một bộ quần áo khác, toàn bộ lớp da cũ đều bong ra, da non mịn màng như ngọc nhưng cô chẳng có tâm tư nhìn kỹ, mặc đại một chiếc áo len, thậm chí còn không mặc áo lót, nhanh chóng trở lại, trước sau không đến ba phút.

Lúc này Vân Diệu đang thu dọn dụng cụ uống trà.

Mặt bàn trông rất bừa bộn, cô cũng đã quên lần cuối cùng dùng chúng là khi nào, hẳn là lúc đó quá vội vã nên thu đại vào không gian, cả bếp lò vẫn còn cháy, Vân Diệu sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.

Khương Nặc cầm nước suối ra ngoài để nấu trà xanh.

Quá trình này khiến cảm xúc của cô thả lỏng hơn rất nhiều, ít nhất đã có thể bình tĩnh nói chuyện trực tiếp.

Cô buông chén trà, nhẹ giọng nói: “Anh định mang em vào như thế nào?”

Vân Diệu nghĩ nghĩ: “Đầu tiên là khiến em ngất đi.”

“Có ngất em cũng không vào được.” Khương Nặc nhìn anh: “Chỗ anh tìm được em lúc nãy đã là giới hạn mà em có thể tới rồi.”

“Anh có thể bôi m.á.u của mình lên người em, lại dùng quần áo của anh bọc em lại.” Anh dường như không ý thức được điều mình đang nói là những chuyện rất đáng sợ, vẻ mặt anh vẫn chân thành: “Chỉ cần bước qua màn sương xám là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”

Đương nhiên, anh đã sớm từ bỏ ý nghĩ này.

Khương Nặc giương mắt nhìn anh, quả thật không ngờ anh đã từng nghĩ tới chuyện điên cuồng như vậy.

Một khi con người đối diện với sự lựa chọn thì không có chuyện gì là không thể làm.

Những điều này thông thường sẽ khiến con người ta đau khổ vì bản chất cứ muốn rồi lại muốn.

“Anh theo em về trước đi.” Cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Còn bảy viên linh nguyên, có thể hôn nay sẽ lấy được vòng cổ, làm như vậy thì khi anh vào trong cũng sẽ giảm bớt được một ít thương tích.”

Vân Diệu nhẹ nhàng lắc đầu: Chuyện này quá mạo hiểm.”

“Vì csa?”

“Dùng vòng cổ mở không gian lỡ đâu khiến cho không gian dịch chuyển thì chúng ta rất khó tìm lại cửa vào, thời gian vừa đến, một anh khác sẽ chết, anh cũng sẽ chết.” Vân Diệu nghiêm túc phân tích: “Chúng ta lúc này hiểu biết quá ít về chiếc vòng cổ.”

Khương Nặc có chút bực bội mím môi, cô biết Vân Diệu nói đúng.

Điểm phiền toái nhất lúc này là thời gian quá mức gấp gáp, mỗi một việc đều trở thành nút thắt khiến cô không dám đánh cuộc.

Cho dù cô buông bỏ mọi thứ, liều mạng theo anh đi vào màn sương trắng thì cũng chỉ khiến cả hai lâm vào cảnh khốn đốn, tình huống sẽ không thay đổi, lại càng không thay đổi theo chiều hướng tốt.

Thật ra anh đã tính toán tới mọi khả năng, cuối cùng chỉ cho ra một kết quả duy nhất, tựa như lúc ấy anh một mình ở lại trấn giữ nơi đó, một phân thân khác xoay sở tìm đường ra ngoài.

Hiện tại bọn họ cũng cần để lại một người, một người khác đi phá vỡ thế cục này.

Anh biết việc chọn lựa rất gian nan nên cũng đã giúp cô chọn trước, nói với cô đây là lựa chọn chính xác nhất.

Khương Nặc không nói, cô mấp máy môi vài lần nhưng lại không biết phải nói gì.

Hương trà xanh tỏa khắp phòng, ở trong rừng rậm không người, ánh sáng đèn điện lan tỏa rất xa.

Vân Diệu đặt một chén trà nóng vào tay cô, cô một chút cũng không uống, chỉ mất hồn cầm nó trong tay.

Vân Diệu nhìn ra được sự khổ sở của cô, đứng dậy từ phía đối diện rồi ngồi xổm trước mặt cô, kiên định nhìn vào mắt cô rồi nói: “Đừng sợ, anh chờ em tới cứu anh.”

Loading...