Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 503

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:03:43
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc vẫn luôn là người yêu thích sự ổn định nhưng lúc này sự trấn định lại khiến cô tâm phiền ý loạn.

“Em vào không gian có được gặp anh không?” Cô hỏi: “Cách màn sương xám, có lẽ sẽ chào hỏi được mấy câu.”

Vân Diệu ngẩn người vì suy nghĩ của cô, đôi mắt âm u đột nhiên lóe sáng.

“Vậy thì tốt quá.”

Khoảnh khắc đó ánh mắt sáng ngời của anh như phá vỡ một khe nhỏ trong trái tim kiên cố của Khương Nặc.

Khương Nặc nhắm mắt lại, cuộc chia ly này dường như trở thành kết cục đã định, chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.

Vân Diệu vươn tay ôm chặt lấy cô, lồng n.g.ự.c tựa sát, siết chặt vòng eo.

Cuối cùng Khương Nặc cũng hiểu tại sao rất lâu trước kia anh lại thường xuyên lộ ra ánh mắt luyến tiếc, nhưng bọn họ cần phải tiến về phía trước, tuyệt đối không thể dừng lại, chỉ cần dừng lại là sẽ không còn tương lai.

Cô rất muốn sa vào lưới tình, lưu lại kỷ niệm trước khi chia ly nhưng không thể không lấy lại tinh thường, suy nghĩ xem về sau phải làm gì?

Nếu bảy viên linh nguyên không đủ thì cô phải cần thêm bao nhiêu viên để lấy được vòng cổ?

Nếu lấy được vòng cổ rồi thì có cần phải chờ không gian được kích hoạt hoàn toàn, cho đến khi cô có thể đi thẳng tới chỗ bệ đá kia?

Muốn mỗi một bước đều ổn thỏa thì phải mất bao nhiêu thời gian?

Dòng thời gian dài đằng đẵng sẽ khiến bao nhiêu thứ thay đổi?

Trước hừng đông, cô và Vân Diệu đã nói rất nhiều chuyện, xác nhận bắt đầu từ ngày mai bọn họ phải làm chút gì đó.

Anh không thuộc về thế giới này nhưng lại nguyện ý vì nó mà nhận bao nhiêu trắc trở, làm rất nhiều chuyện, vậy thì Khương Nặc cũng có thể làm chút gì đó cho anh.

Suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng: “Hình như em và đại thụ trong không gian là một thể, em có thể tự do điều khiển mọi thứ em mang vào trong không gian, không gian này hoàn toàn chấp nhận em, có lẽ khi em lấy được vòng cổ thì em có thể thử kiểm soát nó, nhưng điều này có thể cần thời gian.”

Cần thời gian để không gian thăng cấp, cũng cần cô tự phát triển bản thân, từng bước lần mò quy tắc.

“Ừ.”

Cô nói cái gì Vân Diệu cũng gật đầu.

“Anh biết em sẽ làm được.”

Bộ dáng của anh lúc này hoàn toàn không giống như ngày đầu gặp mặt, ánh mắt không hề che giấu vẻ chấp nhất và kiên định, luôn dõi theo câu chuyện của cô, làm càn thể hiện sự thân mật trong không gian này, mãi đến khi thời gian trôi qua thật lâu, anh mới bắt đầu kéo Khương Nặc đi ra ngoài.

Tất cả mọi thứ trong tưởng tượng của Khương Nặc khi nãy dường như đều rất tươi đẹp, nhưng có duy nhất một chuyện mà bọn họ đều tránh không nói đến.

Anh có thể chống đỡ được cho đến khi cô có thể điều khiển toàn bộ không gian không?

Cô dùng vòng cổ mở ra một cánh cửa đi đến thế giới khác, nhân loại không ngừng trở nên mạnh mẽ, bắt đầu tu hành, động vật biến dị dưới đại dương vẫn không ngừng tiến hóa, thế giới tiến vào một kỷ nguyên mới.

Có lẽ người thực sự đi về phía ánh sáng chỉ có cô mà thôi.

Lồng n.g.ự.c Khương Nặc nặng trĩu, giống như khi cô cảm nhận được áp lực của màn sương xám, càng đi về phía trước thì càng hít thở không thông, nhưng chóp mũi của cô lại dần dần lên men, tại sao lại như thế?

“Đừng đi nữa.” Vân Diệu nhỏ giọng nói.

Cho dù anh không nói thì Khương Nặc cũng không đi nổi nữa.

Vết thương ở đầu ngón tay vẫn còn đau, tiếp theo cô còn rất nhiều chuyện phải làm, cho dù là vết thương thế nào thì cũng sẽ gây thêm phiền phức cho cô.

Vân Diệu hôn cô, cô cũng đáp trả, đó chính là lời từ biệt.

Gió nhẹ trước bình minh làm tóc cô rối bời, Vân Diệu dùng ngón tay nhẹ nhàng vén lọn tóc bay loạn của cô sang một bên, cuối cùng lại quan sát cô thật kỹ.

Khương Nặc cắn răng, rốt cuộc hốc mắt vẫn đỏ lên: “Thật xin lỗi.”

Nhà tâm lý học Gustav đã từng viết một câu trong tác phẩm《 Đám đông vô hình 》: “Trong cuộc xung đột triền miên với lý tính, tình cảm chưa bao giờ thua cuộc.”

Nhưng tại sao lúc này cô vẫn đầy lý trí như vậy.

Cô không thể bỏ mặt mẹ mình để ở cùng với người yêu, không thể từ bỏ bạn bè, vứt bỏ thế giới này và tương lai của nhân loại.

Sau một hồi cân nhắc, cô đã chấp nhận ly biệt.

Lý trí nói với cô đây là quyết định đúng đắn nhưng về mặt tình cảm, nhìn Vân Diệu thản nhiên từ bỏ bản thân vì cô khiến cô vô cùng khó chịu.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, không có ai không hy vọng được thiên vị, cho dù là sai lầm thì trong lòng vẫn mong muốn người yêu kiên định đi về phía mình..

Vân Diệu đi vài bước, rốt cuộc cũng bước vào nơi mà Khương Nặc không thể tiến vào.

Dường như anh nhớ ra gì đó, xoay người lại, lần đầu tiên lộ ra nụ cười.

Anh đã đọc rất nhiều sách, đề tài khác nhau, ngôn ngữ khác nhau, loại hình khác nhau.

Anh hiểu tình cảm và tư tưởng của thế giới này.

Anh cố gắng tìm một câu trong đó để thổ lộ cõi lòng của mình, nhưng tìm tới tìm lui mãi mới nhận ra khi ở trong căn phòng thép nhỏ hẹp kia, khi họ ngồi bên bàn trà nhỏ, cô đã sớm nói cho anh câu trả lời tốt nhất.

“Anh c.h.ế.t cũng không tiếc, Khương Nặc.”

Khương Nặc một mình trở về nhà, về tới cửa mới phát hiện mặt mình đã ướt đẫm, cô tùy tiện lau đi, sau đó lại phát hiện bản thân đã bị nhốt bên ngoài.

Hay thật, trước lúc Vân Diệu đưa cô rời khỏi đây vẫn còn nhớ khóa cửa, nhưng bây giờ cô không có chìa khóa.

Cô cẩn thận nghe ngóng, ngoài nghe được tiếng hít thở đều của mẹ cô thì không còn nghe thấy động tĩnh gì khác, bà ấy còn đang ngủ, cũng không thể đánh thức bà ấy.

Khương Nặc chợt thấy dở khóc dở cười, chỉ có thể lấy chủy thủ phá khóa cửa lớn.

Cô đi xem mẹ, mặt bà ấy vẫn còn ửng đỏ nhưng trạng thái không tồi, thân thể vẫn tràn ngập sự sống.

Khương Nặc yên lòng, đến phòng ngủ mở tủ sắt, cầm bảy viên linh nguyên trở lại không gian.

Trong nháy mắt, trọng lượng trên tay lập tức trở về con số không, toàn bộ đều hóa thành linh khí nồng đậm, bắt đầu sửa chữa và kích hoạt không gian này, đồng thời cũng gia tăng sự liên kết giữa cô và không gian.

Cô đứng bên ngoài căn phòng hốc cây nhìn về phía bệ đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-503.html.]

Trong một khoảnh khắc mơ hồ, cô phát hiện có thứ gì đó không giống nhau, tim lập tức đập gia tốc, cô đi về phía trước vài bước, cho đến khi tới bên cạnh gốc cây.

Bệ đá rỗng tuếch không có người.

Khương Nặc nhắm mắt lại, điều khiển ý thức tới gần màn sương cho tới khi đụng phải bức tường không khí mới thôi.

Cô cẩn thận quan sát bệ đá và rừng cây xung quanh, xác nhận không thấy thứ gì, cũng không thấy Vân Diệu.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, điều này khiến cho trái tim cô đau nhói.

Cô hít sâu một hơi, cắn cắn ngón tay, cố gắng ổn định cảm xúc, có thế nào thì cô cũng phải tin tưởng anh.

Nếu Vân Diệu xảy ra chuyện thì rừng sâu Đại Hưng Lĩnh sẽ không thể yên tĩnh như vậy, nếu anh c.h.ế.t thì thanh đao kia cũng sẽ yên lặng ngã xuống.

Vật to lớn cắm trên đất kia bây giờ giống như một tháp tín hiệu thông báo tất cả mọi chuyện vẫn đang tiếp diễn bình thường.

Cô ngẩng đầu, dời tầm mắt về phía đại thụ, trong lúc cô đang hoảng hốt thì quá trình phát triển của đại thụ cũng đã kết thúc, lúc này đã mọc thêm năm linh quả.

Linh quả màu xanh vô cùng nhỏ bé, vốn phải mất một thời gian rất lâu nữa mới chín, càng đừng nói một lần phải nuôi lớn năm linh quả, quả thật là một nhát chí mạng.

Nhưng mỗi lần kết quả thì đại thụ trong không gian đều có thể phát triển tự do.

Những nơi được bóng cây bao phủ càng ngày càng rộng, Khương Nặc bước về phía căn phòng nhỏ, trái tim không ngừng đập thình thịch, lúc này cô muốn mau chóng có được vòng cổ hơn bất kỳ lúc nào khác, càng nhanh càng tốt.

Cô cứ như ngủ mơ bước vào khoảng sân trước căn phòng nhỏ.

Cô nhìn thấy bàn ghế mình từng đặt ở đây, tưởng tượng ra cảnh cô và mẹ sảng khoái ngồi ở nơi này.

Hiện giờ giơ tay là đã có thể với tới.

Khương Nặc sờ chiếc ghế nhựa, nhìn chiếc sân nhỏ đơn giản này, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

Cô mím môi, bước chân không hề dừng lại mà vẫn liên tục bước về phía trước.

Tới trước cửa căn phòng nhỏ, cô chậm rãi duỗi tay đẩy cửa gỗ.

Kẽo kẹt.

Tất cả mọi thứ trong căn phòng đập vào mắt.

Vì ngôi nhà này không ở được nên vào kỳ mưa to Khương Nặc chỉ thu dọn qua loa, rất nhiều thứ mang từ nhà cũ tới vẫn còn được đóng gói đặt trong căn phòng này, duy nhất có một căn phòng có vòng cổ, có bàn trang điểm, cô đã biến nơi đó thành phòng ngủ của mình nên đã quét dọn rất cẩn thận.

Tiến vào phòng ngủ, tim cô đập càng lúc càng nhanh.

Cô vươn tay sờ bàn trang điểm, cảm nhận được khuynh hướng cảm xúc của nó, đây là thứ trước kia cô không thể cảm nhận được bằng ý thức.

Khương Nặc có chút khẩn trương, lại tiếp tục vươn tay.

Nhưng khi tới càng gần vòng cổ thì cô lại đụng phải bức tường không khí, mặc cho cô cố gắng thế nào thì cũng không thể chạm vào.

Giờ khắc này trong lòng cô vừa cảm thấy mất mát nhưng cũng cảm thấy dễ chịu một cách khó hiểu.

Vòng cổ gần ngay trước mắt nhưng cô không chạm vào được, chỉ còn kém một chút nữa.

Nhưng cũng không phải là quá khó, chỉ cần thêm một hoặc hai viên linh nguyên nữa là được, cũng không phải chuyện gì khó khăn nhưng vừa vặn chỉ thiếu một chút như thế.

Cô nghĩ nếu có thể sớm lấy được vòng cổ thì có khi nào cô vẫn còn thời gian cùng Vân Diệu nghĩ cách khác hay không.

Nhưng dường như định mệnh đã quyết hôm nay bọn họ phải chia xa, đối mặt với trách nhiệm của mỗi người.

Cô dùng ngón tay vẽ hình dây chuyền qua bức tường không khí, nó rực rỡ lung linh khiến người ta khó lòng quên được.

Khương Nặc yên lặng nhìn nó trong chốc lát.

Rời khỏi căn phòng nhỏ, Khương Nặc không còn tâm tư trang trí phòng ở, cô trực tiếp đi vào hốc cây, ngẫm nghĩ một hồi lại lấy ra mười tấm gỗ rồi viết chữ lên đó: Có nhìn thấy không?

Sau đó cô treo những thẻ gỗ này lên cành cây ở gần màn sương xám.

Chuyện này trông có vẻ rất ngốc nghếch nhưng cô thật sự không còn cách nào khác.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nhắm mắt lại, ý thức đi vào rừng cây, cũng khắc vài chữ lên thân cây.

Chỉ cần anh vào được đây thì anh sẽ ở trong không gian này, sớm muộn gì cũng sẽ thấy.

Làm xong những chuyện này Khương Nặc mới rời khỏi không gian.

TBC

Mẹ cô vẫn còn chưa thức.

Cô đi xem thì thấy mẹ vẫn ngủ say sưa, nhưng rõ ràng trạng thái vẫn rất tốt, da bắt đầu tiết ra chất lỏng và tạp chất màu đen, có lẽ sẽ ngủ thêm một ngày nữa.

Khương Nặc cũng không quấy rầy, chỉ khóa cửa rồi đi ra ngoài.

Cả ngày không chợp mắt nhưng cô lại không hề buồn ngủ và cô cũng không thể nghỉ ngơi.

Nàng không biết tình huống của Vân Diệu ở trong đó như thế nào, cũng không biết anh có thể cố được bao lâu cho nên từ giờ trở đi, cô sẽ không lãng phí một chút thời gian nào.

Cô không có tâm tư dùng bữa mà lập tức cầm bộ đàm liên hệ với Giang Cầm, nói với bà ấy cô sẽ đến căn cứ gặp mặt Trịnh Nhất Hiên.

Đồng thời, cô chuẩn bị lấy dược liệu trồng trong không gian ra ngoài để sản xuất hàng loạt một lô “thuốc tinh khiết.”

Cô cần nhiều thành viên tinh nhuệ hơn nữa, tận hết khả năng truy tìm linh nguyên.

Vì để đạt được mục đích nên cô cần càng nhiều “ô bảo vệ” hơn.

Từ căn nhà hai tầng ở tiểu khu đến biệt thự trong doanh địa, rồi lại tới căn cứ, bất tri bất giác đã đi xa như vậy, cô phải gánh vác trách nhiệm tương xứng thì mới có thể đòi hỏi những thứ tương đương từ thế giới này.

Hiện tại đã có một lối thông đi từ doanh địa đến căn cứ, chính là băng qua một vách núi nên lại càng thuận tiện hơn.

Khi băng qua con đường nhỏ tối đen, đôi mắt của Khương Nặc lại trở nên lạnh lẽo như thuở đầu, trở nên thâm trầm, tới cuối cùng mới lộ ra chút ấm áp.

Cô muốn tất cả, thứ gì cũng muốn.

Đã cô đơn hai đời, hiện tại không có ai có thể ngăn cản cô yêu đương!

Loading...