Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 505
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:05
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc trở lại doanh địa, đến nhà Vân Diệu xem thử, phát hiện mẹ cô vẫn ngày ngày quét tước nên vô cùng sạch sẽ, ngay cả vỏ chăn cũng được đổi thường xuyên.
Ánh mắt cô trở nên buồn bã, đưa tay lên cổ, sờ soạng sợi dây chuyền nằm dưới cổ áo.
Sau đó cô lập tức biến mất, tiến vào không gian.
Sau khi Vân Diệu rời đi, cô ra ngoài tìm linh nguyên, gặp phải bình cảnh, nửa năm chỉ tìm được hai viên.
Lúc ấy tất cả những nơi mà Vân Diệu tìm được đều đã bị đào hết, còn lại đều không biết đang nằm ở đâu khiến cô hai lần quay về trắng tay.
Cũng may sau khi sử dụng hai viên linh nguyên kia, đại thụ trong không gian lại lớn thêm một chút, cô đã lấy được vòng cổ.
Cô đã đeo sợi dây chuyền này rất nhiều năm, vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ, nhưng khi mang nó lên cổ, cô ngay lập tức cảm nhận được nó.
Đúng rồi, đây chính là dây chuyền của cô, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện mà không ai tưởng tượng được.
Sau khi đeo vòng cổ, chẳng bao lâu sau Khương Nặc đã ngất xỉu trong phòng nhỏ.
Cả người cô lạnh toát, không ngừng vã mồ hôi, từng đợt đau đớn đánh úp, sau khi cô bị đau đến mức bừng tỉnh đã tháo chiếc vòng cổ xuống ngay lập tức.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh, là do cô quá yếu, còn nghĩ rằng sau khi có được vòng cổ thì sẽ có thể tùy ý thao túng toàn bộ không gian này, nhưng hiện thực cho thấy cô khó mà đeo thứ này quá năm phút.
Sau thất bại ngắn ngủi, cô đã lập ra cho mình một bản kế hoạch cường hóa bản thân vô cùng chi tiết.
Mỗi ngày ngâm nước linh tuyền nửa tiếng đồng hồ, ngày ngày uống nước suối, ăn măng, ăn nấm.
Cô là một người rất vui vẻ với việc hưởng thụ mỹ thực nhưng ba năm sau đó cô chưa từng ăn một miếng thức ăn bình thường nào, thứ vào miệng cô đều là những vật mang linh khí, không ngừng chiến đấu, thu sinh vật biến dị vào trong không gian, tinh thần lực lần lượt tiêu hao cạn kiệt, mãi cho đến lúc đầu đau đến mức muốn nứt ra thì lại cô lại tiến vào căn phòng hốc cây nghỉ ngơi, bổ sung tinh thần lực lên mức cao nhất.
Cô gần như không thể ngừng lại.
Quá trình tuy gian nan nhưng hiệu quả lại không tệ, cô dần dần thích ứng, mãi cho đến khi cô có thể đeo vòng cổ một cách bình thường rồi lại bắt đầu tập luyện thao túng thứ đó.
Khương Nặc cũng không bài xích việc tu luyện cực khổ, cũng không cảm thấy bản thân phát điên vì tình yêu.
Ngược lại, cô theo kế hoạch tự đặt ra, từng bước tiến tới người mình thích, và không ngừng trở nên mạnh mẽ, điều này làm cô cảm thấy rất trọn vẹn.
Sâu thẳm trong nội tâm, cô vẫn là một người yêu thích sức mạnh.
Không có bất kỳ thứ gì có thể thay thế được cảm giác an toàn mang lại từ việc bản thân trở nên mạnh mẽ.
Ngày nào cô cũng ngồi trên đại thụ trong không gian, liên tục dùng ý niệm để giữ không gian này đứng yên ở đây, mãi cho đến khi tinh thần lực không chống đỡ được nữa, đại não bắt đầu trướng đau.
Nhưng mỗi lúc như vậy cô lại cảm thấy có một loại cảm ứng kỳ diệu.
Giống như cô ở nơi này cố gắng hơn một chút thì áp lực ở chỗ Vân Diệu sẽ ít đi một chút, cho đến ngày cô có thể thành công triệt để, cô nghĩ vậy.
Cuối cùng người kia cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Năm năm qua cô chưa từng gặp được Vân Diệu.
Cùng với sự mở rộng của không gian, bệ đá đã sớm lộ ra nhưng đã không còn thấy người trên bệ đá nữa, thẻ gỗ cô cắm ở đó cũng chưa từng nhận được phản hồi.
Gần đây màn sương xám càng ngày càng mờ nhạt, cô có thể mơ hồ nhìn thấy thanh đao cắm sâu dưới mặt đất kia.
Mỗi lần nhìn về hướng đó, chạm vào vòng cổ là cô lại cảm nhận được một sự trói buộc khó chịu, dần dần cô nhận ra đó chính là nguyên nhân khiến mảnh nhỏ không gian kia đứng yên ở nơi này, cũng là nguyên do khiến Vân Diệu một mình đi vào nơi đó.
dMò mẫm suốt mấy năm, cô càng ngày càng hiểu về không gian, hiểu ra mỗi lần không gian thăng cấp đều là do sự phát triển của đại thụ.
Rừng cây vẫn kéo dài tới gần thanh đao, còn cần thêm khoảng hai mươi viên linh nguyên để thăng cấp.
Đến lúc đó là cô có thể nhìn thấy thanh đao và Vân Diệu.
Nhưng phải đợi đến khi cô có thể rời khỏi đại thụ hộ mệnh này, tự mình đi qua đó, chỉ sợ còn phải cần rất nhiều thời gian.
Vì vậy nếu muốn gặp nhau khi đó thì cũng cần Vân Diệu đi về phía cô.
Năm linh quả lúc này vẫn còn xanh, còn rất lâu mới chín, phải đợi đến khi đại thụ lớn đến mức có thể bao trùm cả không gian này thì đó mới là lúc cô nắm giữ toàn bộ không gian này.
May mắn là mục tiêu trước mắt của cô không quá nhiều.
Khương Nặc giao chuyện ở căn cứ lại cho mẹ và Ngôn Tử Phàm rồi lên đường đến cao nguyên Lan Thương.
Một mình lang thang đi về phía tây thêm hai năm nữa.
Trong lúc đó cô có về cứ điểm hai lần, phát hiện Lý Mộng cũng tới đó, cô ấy và Trần Chính Vũ vừa kết hôn không lâu nên không muốn tách ra, do đó cô ấy dứt khoát đưa đội ra ngoài huấn luyện.
Có cô ấy ở đó nên Khương Nặc để Trịnh Nhất Hiên quay về căn cứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-505.html.]
Lại qua nửa năm, Khương Nặc tiếp tục đi về phía tây thì đụng phải bình cảnh rất lớn, không tìm thấy thứ gì mới, động vật biến dị lại g.i.ế.c mãi không hết nên đã quyết định đưa theo đám người Lý Mộng quay về căn cứ.
Nhưng cô cũng không về nhà mà là cầm phần tư liệu đã được sửa sang hoàn chỉnh ở chỗ Giang Cầm rồi tiếp tục ra ngoài.
Hai mươi viên linh nguyên không thể khiến không gian mở rộng tới chỗ thanh đao, phải cần đến hai mươi hai viên mới đủ.
Đến lúc này thì Vân Diệu đã rời đi được chín năm.
Cô càng ngày càng khống chế không gian một cách thành thục thông qua vòng cổ, bản thân cũng trở nên trấn tĩnh và tự tin hơn.
Ngoài biển cả thì bây giờ cô đã có thể tự do hành tẩu trên mảnh đất này, không còn thứ gì có thể khiến cô sợ hãi.
Khương Nặc đứng trước hốc cây, ý thức bay về phía rừng cây.
Cô giống như một cơn gió, phút chốc đã tới chỗ bệ đá, xuyên qua rừng cây đi tới bên cạnh thanh đao.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi dưới thanh đao, an tĩnh ngồi tựa vào thứ khổng lồ đó.
Khương Nặc dùng ý thức tới anh, giống như đang nhắm mắt xem phim 3D vậy.
TBC
Cô áp sát n.g.ự.c anh rồi lại chậm rãi bò lên trên, tới trước mặt anh.
Ý thức không ngừng lởn vởn bên cạnh anh, chỉ nhìn chứ không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thời gian giống như hoàn toàn ngưng đọng với anh, vẫn là bộ dáng anh rời đi ngày đó, không hề thay đổi một chút nào.
Nhưng thật ra vẫn có chút thay đổi.
Cho dù không thể chạm vào anh nhưng Khương Nặc có thể cảm giác được trên người anh xuất hiện ánh sáng trước nay chưa từng có.
“Hoàn chỉnh hơn”, khó đoán hơn.
Xem ra mấy năm anh cũng không phải ngủ suốt như vậy.
Khương Nặc suy nghĩ nên làm cách nào để truyền tín hiệu cho anh.
Tuy cô không thể rời khỏi phạm vi bao phủ của đại thụ nhưng cô có thể tự do điều khiển những thứ cô mang vào không gian.
Cô động não mang một chiếc bảng đen tới trước mặt anh, viết chữ lên đó cho anh xem.
Vân Diệu lại đột nhiên mở mắt, hơn nữa còn nhìn về phía Khương Nặc.
Trái tim Khương Nặc mất khống chế đập mãnh liệt.
Lúc anh nhắm mắt, cô chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của anh, ánh mắt sâu thẳm chứa chan tình yêu đó mới là động lực để cô đi một mình độc hành suốt chín năm qua.
Cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng chỉ có ý thức của cô tới gần anh nhưng lại giống như anh đang nhìn thấy cô vậy.
Khương Nặc từ bỏ ý niệm viết chữ lên bảng đen, chỉ yên lặng thì thầm: Lại đây, lại đây, tới gặp em.
Không hề có âm thanh nào phát ra, thậm chí còn chẳng có một tiếng gió nhưng Vân Diệu lại thật sự đứng lên.
Ánh mắt anh nhìn về phía đại thụ ở nơi xa, giống như được triệu hồi, bắt đầu chậm rãi đi về phía đó.
Khương Nặc đột nhiên mở mắt.
Cô vẫn còn đứng trước hốc cây nhưng lại thấy da gà nổi lên từng đợt, anh có thể nghe thấy sao?
Hiện tại nhánh cây đã được gắn thang dây, cô dùng thang dây đáp xuống đất, cũng bắt đầu đi về phía thanh đao khổng lồ kia.
Tâm trạng phập phồng qua đi, cô dần dần bình tĩnh lại.
Hai người đi về phía đối phương, cuối cùng đã gặp nhau ở bìa rừng.
Vân Diệu vươn tay, Khương Nặc kéo anh.
Nhiệt độ chân thật bắt đầu ấm lên nơi bàn tay, thời gian dài đằng đẵng qua đi, bọn họ đã gặp lại nhau lần nữa.
“Em tới cứu anh.” Khương Nặc nói.
“Ừ, anh đã chờ được rồi.”
...
Chờ đến khi đại thụ của cô bao trùm không gian, đến khi cô hoàn toàn dung hợp với thứ này là có thể dễ dàng dùng vòng cổ để mở ra cánh cổng đến dị thế giới.
Khi đó, có lẽ cô sẽ mang theo mẹ cùng với Vân Diệu đến thế giới kia thăm thú.
Cô không biết khi nào mạt thế mới kết thúc, cũng không biết thể giới mới sẽ đi về đâu, nhưng hành trình của cô và Vân Diệu sẽ chân chính mở ra từ ngày hôm nay, từ giây phút này.