Sau khi hóa thân trở về với bản thể thì ký ức của Vân Diệu cũng hoàn chỉnh.
Rất nhiều chuyện khi trước vẫn còn mơ hồ bây giờ đã trở nên rõ ràng.
Lúc xuyên qua màn sương xám một lần nữa anh đã bị thương nghiêm trọng, toàn thân không còn một mảnh xương lành lặn.
Nếu Khương Nặc nhìn thấy thì cô sẽ đau lòng trong một quãng thời gian rất lâu.
TBC
Cô sẽ nhíu mày rồi vờ như không quan tâm nhưng lại trở nên rất dễ nói chuyện, thậm chí là hữu cầu tất ứng, nghĩ vậy, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng hiện tại anh phải chống đỡ thanh đao này, khóa chặt mảnh nhỏ không gian này là một chuyện vô cùng khó khăn.
Vân Diệu không có chấp niệm tu hành nhưng anh không còn chuyện gì khác để làm, chỉ có thể tu hành.
Quá khứ cũng là như thế.
Từ nhỏ anh đã rời khỏi gia đình đi theo sư phụ, vì thiên phú tốt, tâm tính cũng tốt nên vẫn luôn được coi trọng, đương nhiên sẽ có người đưa những tài nguyên cần thiết tới cho anh, không ai đưa cho thì anh cũng không chấp nhất.
Tu hành không biết năm tháng, khái niệm thời gian trở nên rất mơ hồ.
Khi ở cùng Khương Nặc, có khi một ngày sẽ trải qua rất nhiều chuyện, cảm xúc lên xuống phập phồng, đã từng mừng như điên cũng có nỗi buồn mất mát.
Nhưng khi ở một mình, ngồi lâu như vậy thì mọi chuyện dường như chỉ qua trong một cái chớp mắt.
Anh có một vị sư huynh rất thích nói chuyện.
Mọi người đều nói đã hiểu thấu thiên mệnh thì không nên nhiều lời, không thể vọng ngữ, nhưng anh ta lại nói rất nhiều, chỉ cần nghĩ tới là anh thấy lỗ tai lại trướng đau.
Sư huynh đã nói anh mang mệnh Cô Thần.
Vận mệnh chú định anh không thể có một mối nhân duyên nào ở thế giới này, không có được những thứ mình muốn, một đời cô đơn, đến và đi đều không để lại dấu vết.
Một người không có chấp niệm chú định khó thành đại đạo, sẽ tử vong khi kiếp nạn tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-506.html.]
Sư huynh từng cảm khái số mệnh này đối với người khác có lẽ là rất thê lương nhưng lại rất phù hợp với anh.
Bởi vì anh vốn không chấp nhất với bất kỳ thứ gì, chưa từng phóng túng, chưa từng do dự, cô độc đối với anh không phải là một loại nguyền rủa mà lại là một thứ vô cùng tự nhiên, chính anh cũng không để ý.
Mãi đến khi cái ngày gục ngã trước định mệnh, anh quả nhiên đã biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng anh không c.h.ế.t mà lại cố gắng sống sót trong mảnh nhỏ không gian, tuy anh không chấp nhất với việc sinh tồn nhưng cũng không muốn chết, nếu có thể sống sót thì anh vẫn sẽ cố gắng tìm lối thoát.
Nhưng lúc ấy anh không hề ngờ tới cục diện này không phải là anh phá mà bản thân anh đã được cứu vớt.
Anh mở mắt ra, hương trà xanh vương vít trong không khí, một làn khói nóng tỏa ra.
Ghế đối diện không có ai, từ khi thức dậy, Khương Nặc đã bận rộn đến mức không thấy bóng người, cho đến buổi tối nghỉ ngơi cũng chưa chắc cô có thời gian ngó ngàng tới anh.
Lúc vừa gặp lại Khương Nặc trong mảnh nhỏ không gian, ngày nào bọn họ cũng ở bên nhau, sinh hoạt trong căn phòng hốc cây của cô, Khương Nặc nhàm chán thì sẽ khoác quần áo đi trang trí mấy căn phòng nhỏ, thỉnh thoảng anh cũng sẽ giúp cô tìm kiếm thảo dược.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, Khương Nặc cảm thấy cô nên làm những việc khác.
Cô là kiểu người không thể ngồi yên, chỉ có thể tận hưởng một quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, thời gian dài sẽ khiến trong lòng bứt rứt.
Lúc này anh lại nghĩ nếu trước kia có thể tìm hiểu thêm về chuyện song tu là tốt rồi, có thể không xa rời nhau, cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện muốn tiến lên của cô.
Chỉ là ý niệm này quá mức tục tằng hạ lưu.
Khương Nặc rời khỏi không gian, mang anh ra ngoài như mang theo một món đồ vật.
Chỉ cần thanh đao vẫn còn ở trong không gian thì sự bài xích của không gian đối với anh đều trở nên vô hiệu, nhưng đồng thời anh cũng muốn cùng Khương Nặc chia sẻ áp lực của không gian.
Loại áp lực này không ngừng được kích hoạt theo từng mảnh nhỏ của không gian, cô càng hòa hợp với không gian thì cũng sẽ dần dần tách khỏi Vân Diệu.
Mãi cho đến ngày năm linh quả chín mọng, đại thụ trong không gian không ngừng sinh trưởng che trời lấp đất, bao trùm khắp không gian thì vòng cổ cũng hoàn toàn dung nhập vào cơ thể cô, để lại một ấn ký mới trên xương quai xanh của cô.
Là ấn ký màu hồng hình vòng cổ.
Lúc sờ lên cô cảm thấy có hơi ngứa, luôn không muốn đụng vào nó.
Chỉ còn lại một phần màn sương xám chưa tan đi, đại khái chính là vì chỗ thiếu hụt của sợi dây chuyền nhưng trừ cái này ra thì cô gần như đã nắm giữ mọi thứ, kể từ giây phút đó, cô có thể giúp anh mở ra cánh cửa về nhà bất cứ lúc nào.