Vân Diệu cũng không để ý tới chuyện này nhưng Khương Nặc lại vì vậy mà bận rộn, cho dù là đêm khuya thì cũng chỉ đến bên cạnh anh, hôn nhẹ bên tai anh hai cái cho có lệ.
Vân Diệu ặt cốc trà xuống, anh hiếm khi có cảm giác này.
Chỉ là ngồi một mình có chút nhàm chán.
...
Năm mạt thế thứ hai mươi sáu, lấy căn cứ Đại Hưng Lĩnh làm trung tâm, nhân loại dần dần đoạt lại thành trấn và đất đai từ tay sinh vật biến dị, có trường học, cửa hàng, nhà xưởng, cơ quan chính phủ.
Đội tinh nhuệ phụ trách bảo vệ an toàn của thành phố, nhà thám hiểm có thể đến căn cứ nhận nhiệm vụ, bắt g.i.ế.c sinh vật biến dị để đổi lấy số.
Con người mau chóng thích nghi với thế giới mới còn những người sống sót trong quá khứ thì thích cuộc sống yên bình hơn, ai làm việc nấy.
Khương Nặc đã quyết định đưa theo mẹ cô cùng Vân Diệu đến dị thế thăm thú.
Vì thế mà bắt đầu từ năm trước, cô đã giao lại quyền quản lý căn cứ cho quốc gia.
Trên thực tế, kể từ năm mạt thế thứ mười ba cô đã không quản lý căn cứ nữa, sự phát triển và giám sát nội bộ trong căn cứ đều do mọi người tự mình thực hiện.
Cô vốn không phải là một người thích gánh vác trách nhiệm nên lúc buông tay cũng rất nhẹ nhàng, không một cá nhân nào có thể mãi mãi chịu trách nhiệm cho người khác, điều duy nhất có thể duy trì chính là cơ chế.
Nhưng cô vẫn giữ quyền sở hữu căn cứ và quyền quyết định cuối cùng.
Tuy rằng đa số vấn đề đã không cần phải đưa đến trước mặt cô nữa nhưng là người đầu tiên trường sinh bất lão, ý nghĩa tồn tại của cô trong lòng mọi người hoàn toàn không bình thường.
Sau khi quyết định rời đi, Khương Nặc đã bắt tay vào chuẩn bị.
Mở ra thông đạo đến một thế giới khác, dùng năng lực sáng tạo của nhân loại để đổi lấy phương thức tu hành của dị giới, chân chính mở ra con đường tiến hóa cho nhân loại, tưởng tượng rất tươi đẹp, thực tế như thế nào cô cũng không biết, nhưng cô rất hứng thú muốn thử một lần.
Nếu vòng cổ đã chấp nhận cô, chọn cô trở thành chủ nhân của mảnh nhỏ không gian vậy bước đi đầu tiên này của cô cũng xem như là đáp lại nó.
Đối với thế giới mà cô chưa biết gì về nó, trước khi tới đó cô cũng phải chuẩn bị chu toàn.
Đầu tiên là thăng cấp phòng thí nghiệm của Chu Duyệt Nghiên, bảo đảm sau khi cô thu hoạch được thứ gì ở thế giới kia thì sau lưng cô có một đoàn đội có thể nhanh chóng khai phá giá trị sử dụng của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-507.html.]
Đó chính là hậu thuẫn của cô.
Cô lại giao một số thứ trong tay cho Ngôn Tử Phàm, mang danh là sư phụ nhưng dường như cô chưa dạy cho cậu được cái gì, có cũng là nhờ Vân Diệu đi dạy, Khương Nặc nhiều ít cũng có chút ngượng ngùng.
Đôi khi cô có thể cảm nhận được sự tôn kính và ngưỡng mộ bên trong đôi mắt lúc nào cũng tràn ngập dã tính của cậu.
Đương nhiên là cũng chỉ dừng lại ở đó.
Dưới sự sắp xếp của mẹ cô, doanh địa hiếm khi có một bữa ăn cơm cùng nhau.
Mẹ cô đích thân làm dê nướng nguyên con, lại xiên thêm không ít BBQ, Đường Nguyệt vẫn là trợ thủ của bà ấy.
Nhìn Trịnh Vị Lai chậm trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy bẻ gãy sừng trâu, trong lòng Đường Nguyệt cũng rục rịch nói với con trai: “Con có yêu thích cô gái nào chưa? Sinh hai đứa nhỏ đi, mẹ chăm giúp con.”
Tuy rằng Ngôn Tử Phàm thoạt nhìn vẫn còn là một thiếu niên nhưng tuổi tác thực tế đã không còn nhỏ nữa.
TBC
Ngôn Tử Phàm không d.a.o động: “Con không kết hôn đâu, mẹ thích trẻ con thì có thể sinh thêm cho con một em gái.”
Càng lớn càng không nghe lời, Đường Nguyệt chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu.
Trịnh Vị Lai vừa chơi đùa với cung tên Ngô Tiểu Giang làm cho, hứng thú bừng bừng, vừa cùng Ngô Tiểu Giang thương lượng kế hoạch hậu cung mỹ nam của bọn họ.
Người cha già Ngô Đại Giang ở bên cạnh cạn lời hỏi trời xanh.
Giang Cầm là người cuồng công việc, vừa ăn vừa bàn việc công tác với Chu Duyệt Nghiên.
Thịt nướng cùng rượu trắng, bữa cơm này thật sự rất sảng khoái, Khương Nặc cùng Lý Mộng ngồi ở một góc ăn xiên cay, đang ăn thì Vu Nhược Hoa hỏi: “Tiểu Vân đâu? Sao con ngồi đây ăn mà không gọi cậu ấy tới?”
Khương Nặc ừ một tiếng: “Không cần lo cho anh ấy.”
Đám người Lý Mộng cũng đã sớm quen với việc Vân Diệu không thích giao tiếp với người khác, ngẫu nhiên lộ mặt một chút rồi lại không thấy tăm hơi, ai nấy cũng đều thấy được người anh để ý chỉ có Khương Nặc mà thôi, tất cả đều tiếp tục vùi đầu ăn thức ăn của mình.
Tâm nguyện làm mai cho A Muội mấy năm qua của Vu Nhược Hoa cuối cùng cũng thực hiện được, mấy năm nay Biên Mục vẫn luôn mang theo A Muội chạy khắp nơi, chấp hành các loại nhiệm vụ, tình cảm anh em của hai chú chó dần dần thăng hoa.
Do trong tương lai gần Khương Nặc sẽ không sinh con nên bà ấy chỉ có thể trông chờ vào A Muội.
Bà ấy nói với Khương Nặc: “Thật ra mẹ cũng không muốn đến dị giới đâu, mẹ muốn trông thấy nhãi con của Biên tướng quân và A Muội trông như thế nào, hay là đến lúc đó con tìm nơi nào an toàn để mẹ lại, hai người các con đi chơi riêng đi?”
Khương Nặc vốn dĩ cũng định như vậy: “Nhưng dù sao con cũng phải trông chừng mẹ.”