Nhìn gương mặt thiếu niên tuấn, điềm tĩnh còn vẻ ngây ngô đây, Quý Tư Linh thầm với chính . Ơn dưỡng dục của phụ mẫu, nàng dùng nửa đời của trả , nàng sống cho chính .
"Tâm Vũ, tin ! Sẽ lâu , nhất định sẽ đưa nàng , sẽ để nàng chịu khổ nữa." Thẩm Trí Viễn ôm Quý Tư Linh lòng, hít sâu , nghiêm túc.
"Ừm, tin , tin !" Quý Tư Linh thành tiếng nhưng nàng vẫn gật đầu liên tục trong lồng n.g.ự.c Thẩm Trí Viễn.
"Nhớ kỹ tự chăm sóc chính , chờ đến đón nàng, chuyện gì thì tìm Hoàng hậu nương nương, nể mặt ngũ , nhất định bà sẽ giúp đỡ nàng."
Thẩm Trí Viễn .
"Thấm Nhi?"
Nghe Quý Tư Linh sững sờ, đó lập tức trở nên vui vẻ, hỏi: "Lẽ nào Thấm Nhi cũng đến đây?"
"Không ."
Tuy đành lòng khiến Quý Tư Linh thất vọng nhưng Thẩm Trí Viễn vẫn lắc đầu : "Ngũ đến kinh thành nhưng hy sinh một cái giá lớn mới giúp nàng thoát khỏi lãnh cung, vẫn nhớ đến nàng."
"Cái giá lớn? Cái gì là cái giá lớn?”
Nghe đến đây Quý Tư Linh còn kịp cảm động, nàng vội vã hỏi thăm tình hình của Thẩm Bích Thấm: "Thấm Nhi chuyện gì chứ?"
"Không chuyện gì, chuyện cũng như nàng nghĩ, nàng yên tâm !"
Lúc , Thẩm Trí Viễn mới buông tay Quý Tư Linh , hai sóng vai cạnh , Thẩm Trí Viễn giải thích cho nàng từ đầu đến cuối nhưng vẫn che giấu thế hoàng tôn của .
Tuy sớm muộn Quý Tư Linh cũng sẽ chuyện là hoàng tôn nhưng hiện tại Quý Tư Linh quá mẫn cảm với hoàng gia, nếu để nàng sự thật, nàng sẽ nàng tự ti hơn, từ đó càng từ chối nên Thẩm Trí Viễn quyết định tạm thời lừa gạt Quý Tư Linh, chờ cơ hội .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1014.html.]
"Không ngờ Thấm Nhi chính là Bích Tâm kiếm khách!"
Nghe kể xong, Quý Tư Linh mới yên tâm nhưng đó mặt nàng hiện vẻ áy náy: "Được một yêu cầu với Hoàng đế là chuyện khó khăn đến mức nào nhưng Thấm Nhi lãng phí , thật là đáng tiếc. Ta sợ cả đời cũng trả nổi ân tình của Thấm Nhi."
"Làm đáng tiếc? Ngũ vật tận kỳ dụng (*), tương lai nàng là tẩu tử của , dùng điều kiện để cứu nàng cũng là chuyện đương nhiên.”
(*) Vật thận kỳ dụng: Sử dụng cho hết tác dụng của vật.
Nghe Thẩm Trí Viễn khỏi nghiêm mặt : "Tâm Vũ, nàng lòng tin với chính , nàng chính là phu nhân tương lai của Thẩm Trí Viễn , là bảo bối trân quý nhất."
"Ai là phu nhân của ? Ta cũng đồng ý chuyện ."
Nghe Quý Tư Linh ngượng ngùng liếc Thẩm Trí Viễn nhưng trong lòng là một trận ngọt ngào. Giờ phút , những khổ đau, uất ức khi đày lãnh cung giảm nhiều, trăm ngàn vết nứt trong trái tim cũng đang dần khép , trong mắt Quý Tư Linh tỏa sáng một nữa.
"Chuyện ? Chuyện là chuyện gì?" Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Quý Tư Linh, Thẩm Trí Viễn kìm trêu chọc nàng , để mặt đối diện với nàng , truy hỏi.
"Hả? Chuyện chính là..."
Nghe sắc mặt Quý Tư Linh khỏi đỏ lên, trong lúc luống cuống, trùng hợp nàng thấy vẻ trêu ghẹo trong mắt Thẩm Trí Viễn, Quý Tư Linh lập tức nổi giận, đẩy gương mặt tuấn tú của , giận dỗi : "Thẩm Trí Viễn, dám trêu ghẹo ? Lá gan to lên đúng ?"
Thật sự ngờ đúng là phong thủy luân chuyển, luôn là Quý Tư Linh chọc Thẩm Trí Viễn đỏ mặt đến mang tai nhưng bây giờ thì trái ngược.
" , ngũ còn bảo giao cái cho nàng."
Lúc Thẩm Trí Viễn mỉm , đó rút một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong n.g.ự.c áo , đưa cho Quý Tư Linh, : "Đây là đồ ngũ nhờ chuyển cho nàng."
"Thấm Nhi cho ?"