Thẩm Lý thị rằng cục diện bà sắp đối mặt còn khiến bà sụp đổ hơn bà tưởng tượng gấp trăm ngàn .
Trưa hôm đó, mấy Thẩm Thủ Nghĩa lập tức xuất phát.
Chờ khi Thẩm Thủ Nghĩa , Thẩm Bích Thẩm mới trở về đưa cơm cho mấy Thẩm Đại Võ, đưa cơm xong thì dẫn Thẩm Kỳ Viễn đến tìm Phùng lão.
"Ông Phùng, đây là tam ca của cháu, Thẩm Kỳ Viễn." Nhìn thấy Phùng lão, Thẩm Bích Thấm lập tức giới thiệu với ông .
"Cháu chào ông Phùng!" Thẩm Bích Thẩm xong, Thẩm Kỳ Viễn nhanh chóng lễ phép chào hỏi. "Ngoan! Nhanh xuống!"
Phùng lão ha ha, ông bảo hai họ xuống mới tiếp: "Nha đầu, hôm nay cháu đến tìm ông chuyện gì?"
"Cháu đến trả sách."
Thẩm Bích Thấm trả lời. Nàng bảo Thẩm Kỳ Viễn đưa ba quyển sách sang: "Tam ca của cháu đều xong ba quyển sách , trong nhà chỉ còn một quyển, đến mượn của ông Phùng thêm mấy quyển.
"Ồ? Học xong ?" Thẩm Bích Thẩm khiến Phùng lão thấy mà cảm thấy ngạc nhiên, ông Thẩm Kỳ Viễn, hỏi.
"Vâng ạ" Thẩm Kỳ Viễn nhanh chóng trả lời.
"Ừm, cháu hãy tam tự kinh một từ đầu đến cuối . Phùng lão nhấp một ngụm , đó mới chậm rãi mở miệng .
"Vâng."
Biết Phùng lão kiểm tra , trong thoáng chốc sắc mặt của Thẩm Kỳ Viễn trở nên nghiêm túc hơn, ngẩng đầu, ưỡn ngực, lớn tiếng miệng.
Giọng nhanh chậm, từng chữ rõ ràng, giọng như dòng nước róc rách, trong trẻo mà lưu loát, khiến thấy như tắm gió xuân.
Toàn bộ tam tự kinh một nghìn một trăm bốn mươi lăm chữ, Thẩm Kỳ Viễn tất khi hết thời gian một nửa chén , trong lúc hề vấp, cứ một mạch như từ đầu đến cuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-153.html.]
Sau đó Thẩm Bích Thẩm phát hiện khi Thẩm Kỳ Viễn xong, Phùng lão với ánh mắt như phát sáng, mà còn là ánh sáng xanh biếc.
"Kỳ Viễn đúng ? Cháu cũng hết thiên tự văn ?"
Tuy hai mắt Phùng lão như phát sáng lên nhưng thần thái vẫn thản nhiên và ôn hòa như , ông đưa lời đánh giá nào với sự biểu hiện của Thẩm Kỳ
Viễn mà chỉ đổi đề tài.
" ạ."
Không lấy lời đánh giá nào, trong lòng Thẩm Kỳ Viễn căng thẳng nhưng Phùng lão hỏi thì vẫn cung kính trả lời.
"Được! Vậy cháu thử giải thích hai câu xem!" Phùng lão khẽ gật đầu .
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.
Tuy Phùng lão gì nhưng Thẩm Kỳ Viễn vẫn thành thật trả lời ông : "Bầu trời màu xanh và đen, đất đai khắp nơi màu vàng, vũ trụ hình thành từ trong trạng thái hỗn độn và tối tăm".
"Ừm, tệ! Vậy cháu xuất xứ của hai câu ?" Sau khi khẽ vuốt cằm, Phùng lão tiếp. Nghe ông hỏi như Thẩm Bích Thẩm cảm thấy lo lắng cho Thẩm Kỳ Viễn. Câu hỏi khó, vì nay Thẩm Kỳ Viễn nhiều sách, thể trả lời .
"Thiên địa huyền hoàng là một câu từ dịch kinh, dịch kinh thiên huyền địa hoàng nhưng vì để cách hành văn lưu loát nên mới đổi thành thiên địa huyền hoàng."
"Vũ trụ hồng hoang xuất hiện trong hoài nam tử và thái huyền kinh, trong hoài nam tử ' tứ phương gọi là vũ, từ xưa đến nay gọi là trụ, trong thái huyền kinh câu chuyện 'hồng hoang thế gian nên vũ trụ hồng hoang kết hợp từ hai kinh như mà ."
Thẩm Kỳ Viễn do dự , trả lời lưu loát.
"Giỏi giỏi giỏi! Không tệ! Xem như tệ!"
Nghe Thẩm Kỳ Viễn trả lời hết, Phùng lão mở trừng hai mắt, đó ông liền ba chữ 'giỏi', xem câu trả lời của Thẩm Kỳ Viễn khiến ông hài lòng.
"Ông Phùng, thế nào? Tam ca của cháu trả lời thế nào ạ?" Mặc dù đoán câu trả lời nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn chính miệng Phùng lão khen ngợi Thẩm Kỳ Viễn.