"Vậy thì lão phu cũng từ chối nữa."
Được trong nhà họ Thẩm kính trọng như , khiến Phùng lão cảm thấy vui vẻ, ánh mắt về phía mấy Thẩm Thủ Nghĩa càng thêm hiền hòa, trong mắt còn lóe lên một tia hoài niệm. Nếu như cha của Húc Nhi vẫn còn ở thì thật tuyết bao....
Sau khi Phùng lão xuống, Thẩm Bích Nghĩa và Thẩm Lâm thị cũng xuống, Thẩm Bích Thẩm Phùng lão gọi đến bên cạnh ông , Mộ Dung Húc chỉ thể xuống bên cạnh Thẩm Bích Thấm, đó dựa theo bói phận từ lớn đến nhỏ của lượt xuống.
"Phong Ngâm, Hoa Tụng, hai các ngươi cũng cùng xuống ." Thẩm Bích Thấm gọi hai tỷ đang chuẩn ngoài.
"Cô nương, cần ạ, chúng trở về phòng ăn cơm là ." Nghe lời của Thẩm Bích Thấm, vẻ mặt của hai đều hoảng hốt, vội vàng lắc đầu.
" , hai các ngươi cũng xuống , chúng cũng coi hai đứa là ngoài, trong nhà cũng nhiều lắm, cùng xuống cho náo nhiệt." Lúc Thẩm Lâm thị cũng dịu dàng .
"Cảm ơn phu nhân, cảm ơn cô nương!"
Thẩm Lâm thị cũng lên tiếng, hai tỷ Phong Ngâm Hoa Tụng sang , đó mới đổ hai mắt xuống.
Trong lòng hai họ cảm thấy vô cùng ấm áp, các nàng thấy may mắn bao vì thể gặp cô nương, hòa nhập một gia đình ấm áp hòa thuận như .
Đợi khi định chỗ , lúc họ mới bắt đầu sôi nổi bưng bát múc những cái bánh trôi đầy màu sắc lên, Thẩm Bích Thẩm đầu tiên múc một bát cho Phùng lão, đó mới múc một bát cho bản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-344.html.]
Những viên bánh trôi lúc khác với những viên bánh trôi từ bột hạt mè đậu phộng mua ở siêu thị kiếp , đây là những viên bánh trôi trộn lẫn bất kỳ nguyên liệu nào ngoài bột nếp, mặc dù nguyên liệu đơn giản, nhưng hương vị ngon hơn nhiều so với những viên bánh trôi bằng các loại bột pha tạp.
Những viên bánh trôi nhào nặn bằng bột nếp rây kỹ, đó đem đun kỹ với đường đỏ, màu đỏ tươi, hương vị đậm đà.
Cắn nhẹ một miếng, vỏ ngoài ngọt mịn, nhân trong mềm dẻo, vị ngọt của đường đỏ và hương thơm của gạo nếp hòa quyện với tạo nên một hương vị say lòng , mùi hương thơm mềm đậm đà, ngọt mà ngấy, quả thật khiến ăn bao nhiêu cũng thấy chán, ngừng mà .
Ở kiếp , với những viên bánh trôi bán trong siêu thị, Thẩm Bích Thẩm nhiều nhất chỉ ăn ba viên thấy chán , nhưng với loại bánh trôi đang ăn , nàng ăn bao nhiêu cũng cảm thấy chán.
Thẩm Bích Thấm nhanh chóng ăn xong một bát bánh trôi nhỏ, hai mắt nheo , vẻ mặt còn hết thèm l.i.ế.m liếm môi, loại thức ăn thuần thiên nhiên cô từng ăn kiếp , thật sự là ngon.
Nhìn dáng vẻ ăn uống ngon lành của Thẩm Bích Thẩm, Mộ Dung Húc cúi đầu những viên bánh trôi trong bát, khi do dự một lúc, mới thử ăn một miếng, hương vị quả thực ngon, cảm giác ngọt ngào và ấm áp như chạy qua từng mạch m.á.u trong truyền đến tận đáy lòng, trong lòng lập tức trở lên ấm áp hơn.
Đây là bữa ăn bánh trôi ngon nhất mà từng ăn từ lúc chào đời cho đến bây giờ.
"Thực lão phu còn một chuyện cho ." Đợi khi ăn bánh trôi và súc miệng xong, Phùng lão mới từ từ vuốt râu .
"Mời Phùng lão ." Nghe Phùng lão lời , đều nghiêm túc về phía ông .
"Lão phu quyết định thu Trí Viễn cùng Kỳ Viễn tử quan môn, Trọng Thành đồng ý ?" Phùng lão về phía Thẩm Thủ Nghĩa hỏi ý kiến.