Nói đến đây, trong mắt thiếu phụ kèm theo vẻ đánh giá Thẩm Lâm thị từ xuống một lượt, đó mặt hiện vẻ khinh thường, ngón tay chỉ về phía một con đường nhỏ ở hướng đông: "Hình như ở đằng , thẳng, thấy một ngôi nhà tranh, chính là ngôi nhà tranh rách nát nhất.”
Nói xong thiếu phụ hề lễ độ mà đóng cửa một cái rầm.
Nghe đến 'nhà tranh rách nát nhất, mắt Thẩm Lâm thị lập tức biến thành màu đen, cả bà suýt nữa ngã xuống đất, cũng may Thẩm Thủ Nghĩa nhanh tay lẹ mắt đỡ bà .
"Nương tử, chứ?" Thẩm Thủ Nghĩa lo lắng hỏi.
"Phụ , nương."
Còn đợi lấy tinh thần, Thẩm Lâm thị đẩy Thẩm Thủ Nghĩa , lảo đảo, nghiêng ngả chạy con đường về phía đông.
Trong giờ phút nước mát của bà cứ như đê vỡ, ngừng rơi xuống, lúc trong đầu bà chỉ vang lên tiếng của thiếu phụ .
Mấy năm còn ở đây nữa.
Ngôi nhà lá rách nát nhất.
Thẩm Lâm thị càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, lòng đau lên từng trận, phụ mẫu của bà lớn tuổi nhưng ở trong ngôi nhà tranh mà bà hề , bà đúng là nữ nhi bất hiếu.
Mọi lưng bà kịp gì, vội vàng lên xe ngựa đuổi theo.
"Bên ngoài xảy chuyện gì?"
Chờ thiếu phụ trẻ tuổi , một nam tử trung niên giường hỏi nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-404.html.]
"Hỏi đường mà thôi, gì."
Trong mắt thiếu phụ nũng nịu xoẹt qua một một tia sáng mà khó , đó nàng lập tức trở nên yếu đuối, giống như xương mà úp lên lồng n.g.ự.c nam tử trung niên : "Gia, đêm nay ở với nô gia, một nô gia sợ hãi."
"Ha ha, ả lẳng lơ!"
Trên gương mặt tái nhợt, khỏe mạnh của nam tử trung niên hiện lên một nụ châm biếm, bàn tay to lớn của chui trong vạt áo của thiếu phụ: "Gia cũng ở nhưng đáng tiếc, con cọp cái ở nhà quá hung dữ. Được , còn trở về."
Nam tử trung niên rút tay khỏi vạt áo của thiếu phụ võ mạnh lên cặp m.ô.n.g của nàng hai phát. Hắn giẫm bước chân ngoài, tiếng huýt sáo vang lên, lập tức một lão bộc đánh một chiếc xe ngựa đến.
"Hôm nay tìm đến?" Bước trong xe ngựa, nam tử trung niên trầm giọng hỏi. "Hồi thiếu gia, ." Lão bộc vuốt đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm của , .
"Lão tử bao nhiêu , gọi gia! Không gọi thiếu gia!"
Nghe lão bộc gọi, nam tử trung tức giận đùng đùng: "Lão già đáng chết, lớn tuổi như còn để quản gia nghiệp."
Hiển nhiên đây đầu tiên nam tử trung niên những lời ác độc về phụ như thế, thái độ của lão bộc cũng bình tĩnh, ông chỉ lẳng lặng lắng mà một lời nào.
"Đã vài chục năm , Lâm Thi Hàm, ngờ nàng là nữ nhân nhẫn tâm như thế, thế mà một cũng từng ."
Trên gương mặt tái nhợt của nam tử trung niên hiện lên vẻ thù hằn sâu sắc: "Lâm Văn Bác đáng chết, dám vụng trộm gả Lâm Thi Hàm , nếu lão già còn tác dụng thì lão tử g.i.ế.c từ sớm cho hả giận "
Lão bộc đánh xe vẫn lời nào như cũ, ông chỉ chăm chú việc đánh xe ngựa của . Bánh xe nhanh chóng chuyển động đường xá yên tĩnh, chỉ để những tiếng cọ xát bén nhọn, chói tai.
Tốc độ chân của Thẩm Lâm thị càng lúc càng nhanh, nhanh đó bà chạy đến một ngôi nhà tranh vô cùng cũ nát, bà cứ ngây cửa như thế mà dám nhúc nhích.