Vì các tiểu thư xuất từ các đại gia tộc ở thời cổ đại đều tài năng và kiến thức, tất cả đều khổ luyện, tuyệt đối thể đường tắt.
" , ngươi mất bao lâu để ghi nhớ điệu nhạc !"
Nhắc đến ghi nhớ khúc phổ, Quý Tư Linh vốn vẫn đang vui vẻ nhưng gương mặt nhỏ nhắn lập tức ỉu xìu, yên tại chỗ mà buồn bã : "Ôi, học xong cái , nhanh đó học khúc phổ mới, ngoài còn học đánh cờ, thư pháp, họa kỹ, thật sự một khắc nào thanh nhàn."
"Nghe ngươi như thật lòng bội phục, nếu là , tuyệt đối sẽ kiên nhẫn như ngươi." Thẩm Bích Thấm lắc đầu .
"Hì hì, đương nhiên là như , lẽ cả ngày ngươi đều bận rộn nghĩ cách kiếm bạc." Nói đến đây, Quý Tư Linh nhịn che miệng bật .
"Ha ha ha, sai! Vẫn là Tư Linh hiểu ." Thẩm Bích Thẩm cũng khách sáo mà gật đầu lớn.
"Thật cũng thiên phú về việc ghi nhớ khúc phổ, ghi nhớ nhanh nên cảm thấy vất vả, nhưng ở phương diện thư pháp thì thật sự thiên phú."
Nhắc đến thư pháp, gương mặt nhỏ nhắn của Quý Tư Linh lập tức nhíu chặt , nàng học cái gì cũng nhanh duy chỉ thư pháp là chậm chạp nhất. Nói xong Quý Tư Linh lôi kéo tay Thẩm Bích Thấm : " , Thấm Nhi, đó thấy chữ của ngươi, chữ dễ , ngươi mau cho xem thử, chừng ngươi còn thể cho một gợi ý.
"Ách."
Thẩm Bích Thấm thật sự theo kịp suy nghĩ của Quý Tư Linh, còn đang đến đàn tranh, đột nhiên bây giờ kéo đến thư pháp .
"Thấm Nhi, ngươi đồng ý ?" Thấy Thẩm Bích Thẩm ngẩn , Quý Tư Linh lắc cánh tay của nàng, hỏi một nữa.
"Hiển nhiên vấn đề gì." Sau khi lấy tinh thần, Thẩm Bích Thẩm vội vàng mỉm gật đầu với nàng . Về phương diện chữ bằng bút lông , nàng lòng tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-512.html.]
"Tiểu thư, phu nhân bảo nô tỳ đến hỏi đưa Thẩm tiểu thư cùng đến chính đường dùng cơm cho nha đưa về nơi của ."
lúc một nha bước thông báo, đó hai họ mới nhận trong lúc đến bữa trưa .
"Mang đến đây là ."
Thấy Thẩm Bích Thấm chớp mắt hiệu với , Quý Tư Linh hiểu ý của nàng.
"Vâng." Đợi nha một tiếng cung kính lui ngoài.
Chỉ một lúc đó đồ ăn dọn đến bên .
"Ừm, Nhã An đường ca bên còn đang chờ chúng ăn xong cho ăn, là để nha bước hầu hạ dùng bữa?" Quý Tư Linh chống cằm, gương mặt đầy vẻ chế nhạo, bằng giọng điệu trêu ghẹo.
"Cho đến bây giờ, cũng từng để nha hầu ăn cơm, đều là Tư Lãnh và Tư Noãn hầu hạ ." Đôi mắt đào hoa đầy ắp sự chờ mong Thẩm Bích Thẩm.
"Thẩm cô nương, chúng trễ sẽ còn cơm nữa." Quý Tư Noãn cũng khác , một đôi mắt vẻ đáng thương Thẩm Bích Thấm.
"Ta . Ta cho ăn, các ngươi mau !"
Đương nhiên Thẩm Bích Thấm hai Quý Tư Noãn đang bậy, Quý phủ là nơi thế nào, thể để thuộc hạ cơm ăn, huống hồ họ còn là thị vệ cận của Quý Hiên Dật.
Thẩm Bích Thẩm đang ánh mắt dây dưa của Quý Hiên Dật cho chịu , chỉ thể tước vũ khí đầu hàng, gương mặt ửng đỏ, gật đầu.
Sau đó, trong suốt bữa ăn trưa Thẩm Bích Thẩm chịu đựng ánh mắt như của Quý Tư Linh nhưng trong lòng ngọt ngào đau khổ, chỉ sợ rằng suốt đời cũng khó mà quên cảm giác .