Mấy ngày hôm , Lâm Chấn thi viện, phụ sự kỳ vọng của mà dành vị trí đầu bảng.
Chi phủ đại nhân vì chúc mừng các sĩ tử trúng cử mà tổ chức tiệc Hoa Yến.
Tiệc Hoa Yến là một loại tiệc thuộc về giới văn nhân, bởi cho nên trong bữa tiệc sẽ tránh việc ngâm thơ đối chữ, hơn nữa bình thường những cái đó đều là do danh sĩ Chương Châu tiến hành kiểm tra học sinh.
Tuy rằng Lâm Chấn là đầu tiên, nhưng biểu hiện vẫn khiêm nhường như cũ, lúc trả lời vấn đề cũng duy trì quy củ, quá xuất sắc, nhưng cũng quá mất mặt, giữ nghiêm tư tưởng trung dung, thật khiến cảm giác thiết với ông hơn nhiều.
Mà Quý tri phủ một bên âm thầm quan sát Lâm Chấn càng liên tục gật đầu, trong lòng càng lòng Lâm Chấn hơn, cao ngạo nóng nảy, khiêm nhường lễ nghĩa, , !
Đợi đến lúc tiệc rượu kết thúc, lúc chúng học sinh với vẻ mặt khí phách hăng hái cáo từ rời . "Lâm Chấn, ngươi tạm thời ở chút."
Lâm Chấn cũng định rời , ngờ Quý tri phủ gọi , Lâm Chấn chỉ thể đến chỗ Quý tri phủ trong những ánh mắt hâm mộ của khác.
"Tri phủ đại nhân giữ học sinh ở , là vì chuyện gì?" Tuy rằng trong lòng nghi vấn, nhưng thái độ của Lâm Chấn vẫn cực kỳ cung kính như cũ.
"Ngồi xuống ."
Quý tri phủ mỉm bảo Lâm Chấn xuống, lúc mới chậm rãi lấy một bức họa mở mặt Lâm Chân: "Đây là tiểu nữ, tròn mười năm tuổi, bây giờ vẫn còn đang ở trong khuê phòng.”
"Tri phủ đại nhân, ngài đây là ý gì?"
Nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trong tranh, những lời của Quý tri phủ, trong lòng Lâm Chấn khỏi kinh ngạc, một loại dự cảm ngờ đến dâng lên trong lòng, khiến khỏi chút yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-547.html.]
"Bổn phủ cũng quanh co với ngươi nữa, ngươi cảm thấy tiểu nữ thế nào, xứng đôi với ngươi ?"
Nghe Lâm Chấn , mặt Quý tri phủ rõ ràng hiện lên sự vui, bản biểu đạt rõ ràng như thế, thật sự hiểu rõ, là đang cố tình giả ngu giả ngơ đây?
"Việc thể, trăm triệu thể!"
Nghe , Lâm Chấn sợ tới mức trực tiếp lên, vẻ mặt hoảng loạn liên tục xua tay.
"Lâm Chấn, ngươi ý gì, con gái của bổn phủ còn xứng với ngươi !"
Nghe thấy , sắc mặt Quý tri phủ lập tức lạnh , ngay cả Quý Tư Linh tránh đằng tấm bình phong cũng cảm thấy tức giận trong lòng, thế mà như !
"Tri phủ đại nhân ngài hiểu lầm !"
Thấy sắc mặt Quý tri phủ , Lâm Chấn vội vàng giải thích: "Có thể tiểu thư coi trọng tất nhiên là phúc phần lớn lao của học sinh đây, chỉ là học sinh sớm hôn ước , nên thật sự thể đồng ý việc .
"Lâm Chấn, ngươi thật sự to gan!"
Ban đầu Quý chi phủ chỉ là chút vui, bây giờ thấy lời thì lập tức tím mặt, Lâm Chấn tức giận : "Rõ ràng ngươi đính hôn, gì hôn ước mà , quả thật là dối đầy miệng, Lâm Chấn ngươi cho bổn phủ quá thất vọng !"
Mà lúc Quý Tư Linh ở phía bình phong buồn bực đến mức đỏ cả hốc mắt, thật sự khinh quá đáng, vì từ chối nàng mà cả cái cớ như cũng lấy , nàng cũng bản khiến chán ghét như thế!
"Không , Tri phủ đại nhân ngài hiểu lầm , xin học sinh giải thích !"
Thấy Quý tri phủ tức giận, mồ hôi lạnh trán Lâm Chấn đều rơi xuống, nhưng mà vẫn nửa phần lùi bước, hít một thật sâu vẻ mặt trịnh trọng : "Dù học sinh đính hôn, nhưng hôn ước miệng với cháu gái của ân sư, đợi đến lúc học sinh lấy công danh đó mới đính hôn, nam tử hán đại trượng phu thể giữ lợi , đây, Quý tiểu thư , nên học sinh thể đồng ý việc hôn sự ."