Sau một hồi im lặng, đột nhiên trưởng thôn rơi nước mắt đầy mặt, ông quỳ xuống Thẩm Thủ Nghĩa dọa Thẩm Thủ Nghĩa hốt hoảng nhanh chóng đỡ thôn trưởng lên.
"Trọng Thành, chúng cảm ơn cháu, cháu cho chúng quỳ xuống cảm tạ ngươi một ." Ngay đó các thôn dân khác cũng quỳ xuống, mặt họ đều là vẻ cảm kích thôi.
"Thôn trưởng bá bá, thế thật sự khiến cháu tổn thọ mất!"
Thẩm Thủ Nghĩa trịnh trọng : "Mọi mau lên ! Ta là của thôn Thẩm Gia, cố gắng vì Thẩm Gia là chuyện đương nhiên, nếu thế thật sự khiến khó xử."
"Trọng Thành , vẫn cháu là một hài tử nhưng cháu quá nhiều chuyện vì thôn dân ."
Thôn trưởng kéo tay Thẩm Thủ Nghĩa, vui mừng : "Trọng Thành , chúng đều kẻ vong ơn phụ nghĩa, Thẩm bá bá hứa với cháu, khi dong riềng thành miến, chỉ cần cháu cần, trọng thôn sẽ hai lời lập tức cung cấp cho cháu tiên mà còn là giá thấp nhất."
"Không sai! Ta đồng ý với thôn trưởng."
"Ta cũng tán thành. Nếu kẻ nào vong ơn phụ nghĩa sẽ là kẻ đầu tiên tha cho kẻ đó."
“...”
Sau khi thôn trưởng xong, tất cả đều do dự mà cùng lên tiếng tán thành, trong mắt họ đều là sự kính trọng và cảm kích sâu sắc.
Bây giờ trong mắt các thôn dân Thẩm Gia Thẩm Thủ Nghĩa chính là sự tồn tại đặc biệt, uy tín và lực ảnh hưởng đạt đến mức độ cao nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-585.html.]
"Nếu như , Trọng Thành ở chỗ cảm tạ các vị hương , đến lúc đó nếu cần nhất định sẽ với một tiếng." Thấy phản ứng thế , trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa cũng cảm nhận một sự ấm áp thành lời.
Đây lẽ là cảm giác giúp niềm vui, công sức công nhận và khẳng định thế là một chuyện khiến cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Ha, ngươi dễ dàng nhỉ? Cho dù cho hạt giống thì thế nào? Các ngươi đất trồng ?" Lúc Thẩm Thủ Nhân nắm tay tiểu Thanh Nhi trong đám đông, tỏ vẻ khinh thường : "Ngươi chẳng qua đang lừa gạt tình cảm của mà thôi."
"Thẩm Thủ Nhân, ngươi bậy bạ gì đó? Làm ? Sau núi còn đất ?" "Không sai! Chúng chân tay, Trọng Thành cho bọn cơ hội kiếm tiền, chẳng lẽ bọn còn tự chịu khó, vất vả hơn ?"
" ! Bọn khai hoang đất, núi còn nhiều đất như , lo gì đất?"
Nghe đều chán ghét về phía Thẩm Thủ Nhân.
Mặc dù Thẩm Thủ Nhân và Thẩm Thủ Nghĩa là hai nhưng tác phong khác biệt, Thẩm Thủ Nhân quả thực chỉ khiến khinh thường, nào đến cũng châm ngòi ly gián, hiểu còn ông gạt bao , bây giờ còn dám đây nhảy nhót.
"Khai hoang? Hừ, các ngươi nhẹ nhàng quá! Chỉ sợ đến lúc đó các ngươi dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng mà thôi!" Thẩm Thủ Nhân tức giận .
" ! Khai hoang vất vả bao, các ngươi cho rằng đó là trò chơi trẻ con ? Các ngươi cũng nên ngu ngốc biến thành công cụ cho sử dụng, đến lúc đó sợ là kiếm cái gì, chỉ áo cưới ."
Thanh Nhi ôm một tiểu hài tử mập mạp trong n.g.ự.c , gương mặt xinh Thẩm Thủ Nghĩa nhưng đôi mắt lẳng lơ ngừng liếc nửa của Thẩm Thủ Nghĩa.
Nhìn thấy hành động của ả , trong lòng Thẩm Bích Thẩm dâng lên một sự chán ghét thành lời với nữ nhân Thanh Nhi , chỉ sợ nữ nhân an phận.
"Ha, Thẩm Thủ Nhân, ông tự quan tâm , chỉ sợ đến lúc đó công giã tràng mới chính là ông." Thẩm Bích Thấm lườm Thanh Nhi, nàng bước lên, lạnh lùng Thẩm Thủ Nhân .