Trong lòng Thẩm Bích Thấm cũng ngạc nhiên, tên Vương Đại Phú quả nhiên là một lòng ác độc, thể thành lập thương đội thì những theo chắc chắn trong một thời gian ngắn, thế mà hề do dự vứt bỏ bọn họ.
"Chắc chắn! Tiểu nhân chỉ chuộc cho chính và Ngô quản sự." Vương Đại Phú gật đầu chắc chắn.
"Được." Tri sang Thẩm Bích Thẩm, thấy Thẩm Bích Thẩm dị nghị gì, ông cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi phán quyết, Thẩm Bích Thấm vô tội phong thích mà mấy Vương Đại Phú giao tiền chuộc xong lập tức đuổi khỏi phủ Chương Châu, còn hạ lệnh cấm bước phủ Chương Châu nữa.
Ngoại trừ bảy Vương Đại Phú bỏ rơi vẫn đang giam trong nhà lao, Vương Đại Phú, Ngô Lạt Tử và Thanh Nhi bách tính phủ Chương Châu chọi trứng thối và rau úng , đuổi khỏi thành.
"Tri huyện đại nhân, đây là tạ lễ, xem bảy giam, thể ?" Sau khi kết thúc xét xử, Thẩm Bích Thấm trấn an phụ mẫu , đó nàng cầm theo tạ lễ gặp tri huyện. "Ha ha ha, Thẩm cô nương thật khách sáo! Cô nương gặp những đương nhiên vấn đề gì, lập tức thả cũng ."
Đi qua chuyện , tri huyện xem như bái phục Thẩm Bích Thấm, trong lòng ông vô cùng bội phục tiểu cô nương cơ trí, thông minh: "Những chủ mưu, sẽ báo cáo, Thẩm cô nương gì cần cũng thể với ."
"Vậy đúng là đa tạ tri huyện đại nhân ." Nghe Thẩm Bích Thấm lập tức cảm kích .
Sở gĩ Thẩm Bích Thấm gặp bảy là bởi vì nàng cảm thấy họ giá trị.
Bảy họ đều là thành viên thương đội của Vương Đại Phú, cũng từng hải ngoại, vì những chắc chắn một hiểu nhất định về buôn bán và mậu dịch ở nước ngoài. Nếu nàng thể cứu họ , đồng thời biến họ thành của của , trong tương lai họ chắc chắn họ sẽ hỗ trợ lớn cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-628.html.]
"Thẩm cô nương, khí trong nhà lao lắm, cô nương chú ý chút!"
Sau khi quản ngục thấy Thẩm Bích Thẩm, lập tức cung kính đưa cho Thẩm Bích Thẩm và Trần đại phu một khẩu trang sạch sẽ.
Lần theo nàng còn Trần đại phu, Thẩm Bích Thấm thế chỉ vì phòng ngừa chuyện bất đắc dĩ, những trúng tên, chắc chắn sẽ dễ dàng hồi phục nhanh như , với bản tính của Vương Đại Phú, chỉ sợ cũng đối xử tử tế với những .
"Đa tạ!" Nhận lấy khẩu trang, Thẩm Bích Thấm theo quản ngục đến phòng giam những . "Vị đại ca , cầu xin đại ca, của đang phát sốt, cầu xin các mời đại phu đến giúp !"
Thẩm Bích Thẩm đến gần một hán tử khàn giọng la lên, giọng của bao hàm cầu xin và cả bất lực.
"Đại phu? Ha ha ha... Các ngươi ? Hắn còn mời đại phu.
Người dứt lời, mấy lính coi ngục to lên, giọng tràn đầy vẻ trào phúng.
"Ta nhổ ! Các ngươi đều là chó chủ vứt bỏ mà còn mời đại phu? Loại như các ngươi, c.h.ế.t cho sạch sẽ."
Một lính coi ngục nữa, phun thẳng một bãi nước bọt lên mặt đang kêu gào , thái độ cực kỳ khinh miệt.
Những lính coi ngục chỉ thường thấy phương diện u ám trong nhân tính con , từ đó tính cách của họ cũng trở nên vặn vẹo và tâm lý chán ghét cuộc đời, vì họ thường phát tiết phần tâm tình những phạm tội giam trong nhà lao.
"Khụ!" Nhìn thấy cảnh tượng , Thẩm Bích Thấm khế họ một tiếng, nàng vui nhíu mày. "Được , . Các ngươi tránh cho lão tử."