"Được, đến đây, nhưng mà nhưng mà mấy các ngươi cũng thể liên hợp với bắt nạt phụ nhé!" Thẩm Thủ Nghĩa xoa xoa hai tay, xuống cái ghế Lưu Trường Phúc chuẩn sẵn.
"Cha, ngài cứ yên tâm, chỉ cần ngài địa chủ, chúng con sẽ lừa ." Thẩm Bích Thẩm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội .
"Ha ha..."
Thẩm Lâm thị bên cạnh những lời của Thẩm Bích Thẩm thì khỏi che miệng khẽ, mà bàn tay đang bốc bài của Thẩm Thủ Nghĩa cũng đột nhiên dừng , nụ mặt lập tức đông cứng .
"Ôi chao, bên đang chơi bài kìa!"
Nhìn thấy mấy Thẩm Bích Thẩm đang chơi bài, bên cạnh cũng nhiều đang đợi giống họ đều xúm xem, trong lúc nhất thời khí vô cùng náo nhiệt.
Thấy nơi nhiều tụ tập như , những gánh hàng bán rong như thấy cơ hội kinh doanh cũng lượt kéo đến đây rao bán, bán nước ngọt, bán kem, trong thời tiết nóng bức như thấy những món , cuối cùng vẫn nhịn bỏ tiền mua, khiến cho những bán rong kiếm một khoản tiền lớn.
Thẩm Bích Thấm cũng chỉ để chơi, khi bản chơi một , nàng liền để cho vây xem cũng cùng chơi, tiếng của cũng xua tan nhiều sự nhàm chán và căng thẳng của việc chờ đợi.
Thời gian khi chơi trò chơi luôn trôi qua nhanh, khi vẫn còn chơi đủ thì kỳ thi đến giờ kết thúc.
Nhìn thấy các thí sinh lượt bước , mới như sực tỉnh từ trong giấc mộng, sôi nổi bước đến đỡ con em rời , nhưng mà trong lòng bọn họ đều cảm thấy đây là đợi thi thoải mái nhất mà họ từng trải qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-736.html.]
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của , tâm trạng của Thẩm Bích Thấm cũng , đối với loại trò chơi thể cho nhiều chơi , chỉ cần quá ham mê, thì nó cũng là một cách để nâng cao tình bạn, thỉnh thoảng gọi bạn bè cũng chơi thể thể xúc tiến tình bạn giữa với .
Đây là buổi đầu của kỳ thi Viện, đợi đến ba ngày sẽ tiếp tục buổi thi thứ hai, cho nên trong ba ngày , Thẩm Lâm thị và Thẩm Thủ Nghĩa cũng tạm thời dọn đến huyện thành, tự chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Thẩm Trí Viễn.
Nhìn thấy cảnh khiến Thẩm Bích Thẩm bỗng nhiên nhớ đến kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp , những bậc phụ đó cũng như , mỗi ngày chỉ mang theo nhiều thực phẩm bổ dưỡng đến, còn đợi ở cổng trường thi, loại cảm xúc chờ đợi mong ngóng đó khiến cho Thẩm Bích Thấm cảm thấy hâm mộ.
Kiếp nàng là một cô nhi, bất kể là họp phụ bất kỳ kỳ thi lớn nhỏ gì đều chỉ một nàng, đặc biệt là ngày họp phụ , kiếp nàng ghét nhất chính là ngày họp phụ , những bạn học đều phụ bên cạnh, chỉ vị trí bên cạnh nàng luôn là trống .
Sau một thời gian dài chờ đợi, đến ngày 11 tháng 3, kết quả của cuộc thi Viện cuối cùng cũng công bố.
"Đỗ, đỗ !"
Trong ánh mắt mong đợi của trong nhà họ Thẩm, Lưu Trường Phúc vui vẻ nhảy khỏi đám đông đang xem bảng công bố, hét lên: "Đỗ giải ba, đỗ giải ba !"
"Đứng thứ ba, thật sự quá lợi hại, tam ca, lợi hại quá!"
Nghe tam ca xếp hạng thứ ba, vẻ mặt Thẩm Kỳ Viễn lập tức tràn đầy ngưỡng mộ về phía Thẩm Trí Viễn, lớn tiếng reo hò.
"Đỗ, đỗ, đây chính là tú tài đầu tiên của thôn Thẩm gia chúng ! Vị tú tài đầu tiên!"
Nghe tin Thẩm Trí Viễn đỗ tú tài, hơn nữa còn thứ ba, lão trưởng thôn kích động rơi nước mắt : "Nhanh, nhanh trở về chuẩn một chút, nhất định tổ chức ăn mừng!"