"Ha ha ha, quả nhiên cháu vẫn là Thấm nha đầu năm đó, như thế thì yên tâm ."
Thấy thái độ Thẩm Bích Thấm vẫn như thế, Trương sư phó cũng cảm thấy yên lòng, khuôn mặt mang theo nụ từ ái : "Ta tới muộn chứ?"
Bây giờ Trương sư phó là một thợ thủ công nổi tiếng trong cả nước, dựa theo yêu cầu của đông đảo quyền quý, nên ông chuyển nhà đến kinh thành, cũng vì như , mà mới thể tránh một kiếp.
"Không , thúc tới đúng lúc, công tác trùng tu cũng chỉ quyết định mấy ngày đó thôi, nhiều ngày gần đây đều tiến hành thu mua vật liệu, vẫn chính thức khởi công ạ, hơn nữa hôm nay là đông chí, Trương thúc liền ở trong phủ cùng trải qua mùa đông ."
Hôm nay là đông chí, ở Nam Minh đây vốn là dịp nhà đoàn tụ, Trương sư phó vì sự thỉnh cầu của nàng chạy từ kinh thành đến, trong lòng Thẩm Bích Thẩm vô cùng cảm kích: "Hôm nay cháu sẽ phân phát bánh thôi cho các bá tánh, nên bánh trôi trong phủ ít ."
Từ mấy ngày bộ bá phủ bắt đầu hành động, vì chuẩn cho việc hôm nay, dựa theo ý kiến của Thẩm Lâm thị, thì năm nay gặp đại nạn, trong nội tâm các bá tánh đều cực kỳ khủng hoảng thê lương, nếu lúc đưa bánh trôi cho các bá tánh, hẳn thể cho bọn họ cảm thấy ấm áp hơn chút.
Ý tưởng của Thẩm Lâm thị , tất nhiên là trong phủ nhất trí tán thành. "Vậy thì , tay nghề của nha đầu cháu , tất nhiên sẽ thể từ chối."
"Ha ha ha, thì Trương thúc thất vọng , bánh trôi cháu , nhưng cũng giống thế ăn ngon đó."
Thẩm Bích Thấm : "Trương thúc mới đến, nghỉ ngơi thật , yêu cầu gì thì thúc cứ với bọn hạ nhân là , cháu định ngoài phân phát bánh trôi cho các bá tánh với nương, buổi tối sẽ trở về cùng thúc trải qua mùa đông."
"Được, cháu nhanh ."
Thấy thái độ Thẩm Bích Thẩm chu đáo hiền hòa, trong lòng Trương sư phó cảm thấy ấm áp, phất phất tay, ý bảo Thẩm Bích Thấm thể yên tâm rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-907.html.]
Thẩm Bích Thấm cảm kích với Trương sư phó, đó cùng mấy thẩm lâm thị khỏi nhà, theo là mấy gia đình Thẩm gia mang theo một thùng bánh trôi.
"Hôm nay là ngày đông chí, theo tục của phủ Chương Châu chúng thì sẽ ăn bánh trôi, thể hiện sự đoàn viên, bá phu nhân của chúng thiện tâm, liền quyết định phân phát bánh trôi cho ."
Trước cửa phụ Trung Nghĩa bá, một bàn gỗ lớn đó để một thùng bánh trôi mà ở một bên, một gia đình Thẩm gia đang lớn tiếng hét to.
"Phát bánh trôi ?"
"Trời ạ, bánh trôi chính là gạo nếp đó, trong nhà còn tiếc ăn, thế mà bá phủ phát bánh trôi ?"
"Không ngờ năm cũng thể ăn bánh trôi, bá phu nhân đúng là mà!"
"Ngươi , đều bá phu nhân là do Quan Âm nương nương hóa đó, tất nhiên là một !"
“...”
Nghe thấy sẽ phân phát bánh trôi, tất cả bá tánh đều tranh đến bá phủ, nhưng mà đó từng nhận cháo qua, cho nên những bá tánh đó đều tuân thủ kỷ luật, tất cả đều tựu giác xếp hàng ở bàn gỗ, một ai phá hỏng quy định là quấy rối.
"Cảm ơn phu nhân, ngài là sẽ báo đáp, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Trong đó một phụ nhân duỗi tay nhận lấy bát, trong bát là năm viên bánh trôi hạt dẻ lớn nhỏ, tỏa sáng trong nước đường đỏ, hương thơm ngọt ngào mê bốc lên ngào ngạt, nháy mắt khiến cho phụ nhân đỏ vành mắt.
Ở lúc gian nan như thế thể ăn bánh trôi từ gạo nếp tinh quý, thật sự là việc vô cùng hạnh phúc, huống hồ ngày đông, càng khiến cho chúng bá tánh cảm thấy ấm áp và cảm động từ tận nội tâm, sự cảm kích dành cho Thẩm Lâm thị đều xuất phát từ tấm lòng họ.