Thấy hai thượng quan xảy tranh chấp, thể nguyên nhân còn vì tướng quân phu nhân khiến chúng quân sĩ hai mặt , cảm thấy vô cùng thú vị.
"Quý tổng binh, vẫn một mực giặc Oa vây khốn trong nội thành Tiên Du, tình hình bên ngoài thế nào cũng thể ."
Trần Đại Giang bên cạnh thấy vội vàng bước lên thuyết phục : "Cho dù chuyện là trách nhiệm của tướng quân chúng nhưng bây giờ lúc truy cứu trách nhiệm, việc cấp bách nhất hiện là nghĩ cách nên thế nào."
"Khoảng cách từ thành Tiên Du đến phủ Chương Châu, cho dù thuyền cũng cần hai ba ngày, với năng lực của đám lính vô dụng ở phủ Chương Châu mà , đến lúc đó chỉ sợ cả phủ thành giặc Oa…” Nói đến đây, hai mắt Quý Hiên Dật đỏ ngầu, khi buông cổ áo Mộ Dung Húc , nắm chặt hai tay , chỉ cảm thấy ngọn lửa giận giữ trong lòng chỗ phát tiết.
"Tin tưởng A Thẩm."
Mộ Dung Húc vốn dĩ thất thố thì lúc cũng bình tĩnh , chậm rãi thu thư , về phía Quý Hiên Dật : "Quý tổng binh, công việc còn bên giao cho ngươi, bây giờ lập tức dẫn binh về hỗ trợ phủ Chương Châu."
"Mộ Dung Húc, ngươi vẫn còn là ? Thấm Nhi bên xảy chuyện , vì ngươi còn thể bình tĩnh như ?"
Thấy Mộ Dung Húc hề tỏ nóng nảy, trán Quý Hiên Dật nổi đầy gân xanh, cố gắng hết sức để đè nén kích động tay.
"A Thấm là tất cả của , còn quan trọng hơn mạng của . Chỉ là tin tưởng nàng."
Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Húc vô cùng kiên định, Quý Hiên Dật thản nhiên : "Nhã An, ngươi A Thấm nữ tử bình thường. Yên tâm !
Nếu A Thấm xảy chuyện gì, tuyệt đối sống một nhưng càng tin tưởng A Thấm những thể tự cứu mà nàng còn thể cứu bách tính phủ Chương Châu."
"Ta..."
Nghe đến cuối cùng, Quý Hiên Dật bỗng sững sờ, trong nháy mắt lửa giận trong cũng tan biến, mặt hiện lên vẻ hổ. Quý Hiên Dật khổ :
"Thẩm Nhi chọn ngươi quả nhiên sai. Ta thừa nhận quả thật thua kém ngươi.
Thấm Nhi bên nhờ ngươi, hết thảy ở đây còn , ngươi yên tâm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-973.html.]
Đều trong cảnh khi thương gặp nguy hiểm nhưng lòng loạn lên, đầu óc choáng váng, chỉ nghĩ đến sự an nguy của Thẩm Bích Thẩm. Thế nhưng Mộ Dung Húc thì ngược , ngoại trừ suy nghĩ cho Thẩm Bích Thấm, còn nghĩ đến bách tính trong phủ Chương Châu.
Chỉ một điểm , đều là tướng lĩnh nhưng kém hơn .
Mộ Dung Húc quá ưu tú, ưu tú đến mức cho dù ghen ghét cũng . "Nhã An, nhờ ngươi."
Biết Quý Hiên Dật cũng lo lắng cho Thẩm Bích Thẩm nên Mộ Dung Húc so đo với hành động thất lễ của . Hắn ôm quyền hành lễ, lập tức dẫn theo một ngàn quân tiến về phủ Chương Châu ngay trong đêm.
Phủ Chương Châu, Nguyệt Cảng.
"Chạy mau, giặc Oa đến, giặc Oa đến !"
Cổng thành Nguyệt Cảng phá, bên trong thành loạn hết cả lên, tất cả bách tính đều lóc, bỏ chạy tán loạn.
"Vèo vèo..."
Ánh sáng lạnh lùng lóe lên, trong nháy mắt một nam tử liều c.h.ế.t chống cự c.h.é.m ngang cổ, m.á.u b.ắ.n , tung tóe khắp mặt đất.
"Còn chạy? Phi!"
Lau đao dính m.á.u lên nam tử c.h.ế.t nhắm mắt, nhổ một bãi nước bọt, lúc mặt tên giặc Oa đầy vẻ dữ tợn.
"A, đương gia! Hu hu, đương gia!"
Nhìn thấy nam nhân giết, một phụ nhân mang thai bên cạnh lập tức gào thê lương, nàng kêu gào đòi xông đến cạnh nam tử nhưng mấy tên giặc Oa giữ chặt .
"Các ngươi thả ! Thả !"
"Đừng vùng vẫy! Ngươi như mưa thế , lão tử đau lòng."