“ .” Ninh Kiều nhỏ giọng , “ đăng ký.”
“Có nhà cô đăng ký cho ?”
Ninh Kiều càng hiểu, theo đại bộ đội đến nơi thi công: “ thể về bây giờ ?”
“Không lắm, đăng ký , quá đặc tội .” Tôn Quế , “Cô coi như góp cho đủ , dù lúc cũng là thử việc, nhất định thể lưu .”
Trong đội ngũ, mặt ngoài thì hoà bình, nhưng trong lòng mỗi tính toán riêng.
Nếu đăng ký, họ đều quyết tâm cuối cùng sẽ lưu , đều là đối thủ cạnh tranh của , khó thể cho khác sắc mặt . đối thủ cạnh tranh, cũng một dòng nước trong, chính là Ninh Kiều.
Ninh Kiều mơ màng hồ đồ theo, thậm chí đều thương lượng mà mỗi đều cho cô sắc mặt .
Trong lúc vô tình xâm nhập đội ngũ công tác, thú vị hơn so với ở nhà ngủ nhiều, Ninh Kiều cũng liền tới tới đó.
Bên bờ biển mấy con thuyền vận chuyển đang đậu.
Nội dung công việc cũng phức tạp, chỉ cần sức mạnh là , nhưng cũng cẩn thận một chút. Cầu nối giữ thuyền và bờ là một tấm gỗ, một cẩn thận sẽ dễ ngã xuống, Ninh Kiều vô tình tham gia , nên ở một bên, phụ giúp các đồng chí nữ một chút.
Vóc dáng Kim Ái Đệ nhỏ bé, dáng gầy yếu, nhưng sử lực vô hạn. Kim Ái Đệ khiêng cát, từng chuyến một, nhưng trong gió lạnh của cuối thu, vẫn ướt sũng mồ hôi.
Lúc khiêng cát trờ về, nhiều Kim Ái Đệ đều mệt đến thẳng nổi. Ninh Kiều thấy thế bèn tiến lên đỡ phía giúp Kim Ái Đệ.
Kim Ái Đệ : “Đừng, nếu như Tổ trưởng Trương thấy, còn tưởng rằng việc, chuyến liền uổng công.”
Ninh Kiều vội vàng rút tay về.
Kim Ái Đệ nâng mấy , cũng dám nghỉ ngơi, thở hồng hộc mà lau mồ hôi trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-100.html.]
Thấy Ninh Kiều lo lắng mà , Kim Ái Đệ : “Không , ở quê quen . Chỗ của chúng , đàn ông thể kiếm mười công điểm một ngày, phụ nữ thể kiếm tám công điểm. cha và của chỉ thể kiếm bảy công điểm, mười công điểm đều là một kiếm .”
Ninh Kiều bạn thời cấp 3 Dương Thanh Thanh nhắc qua việc kiếm công điểm, chút hiểu .
Ninh Kiều : “Phụ nữ thể chống đỡ cả nửa bầu trời.”
“Trong nhà, thể chống cả bầu trời.” Kim Ái Đệ ưỡn ngực, kiêu ngạo , “Bây giờ gả ngoài, lương thực phân cho trong nhà rõ ràng nhiều bằng .”
Kim Ái Đệ tuỳ quân mười lăm năm chồng nhập ngũ, mệt c.h.ế.t mệt sống kiếm công điểm, lương thực thì cả nhà cùng ăn. Trước Kim Ái Đệ quen cần mẫn, chủ động trong việc, nhưng đôi khi cũng cảm thấy mệt. Bây giờ thì hơn, dù cũng dọn đến quân khu, tuy rằng vẫn chi tiêu tiết kiệm, nhưng bộ thành quả lao động đều thuộc về gia đình nhỏ của .
Vất vả chút cũng đáng.
“Ninh Kiều!” Tổ trưởng Trương hô lớn một tiếng, “Cô việc ?”
Giữa những nhân dân lao động mộc mạc, gian khổ, Ninh Kiều thật sự nổi bật.
Làn da ngăm đen, đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ Ninh Kiều chảy một giọt mồ hôi, làn da trắng như nay từng phơi nắng, còn bởi vì theo các chị chạy tới chạy lui, chút sức lực, khiến sắc mặt vẻ hồng nhuận, xinh loá mắt.
“Mới thử lười biếng, cô là ở đúng .” Đối với cô gái nhỏ , tổ trưởng Trương thật sự mắng nổi, , “Cô việc, tới đây chơi ?”
Ninh Kiều giải thích: “Tổ trưởng, đăng ký.”
Tổ trưởng Trương tức quá hoá . Đơn đăng ký đều giao lên đây, còn đăng ký.
Vừa tuyên truyền tinh thần sợ cực khổ, sợ mệt nhọc của nhân dân lao động thì đột nhiên cách đó xa tiếng gọi.
“Tổ trưởng Trương! Tổ trưởng Trương!” Phòng hậu cần cùng đồng chí trẻ tuổi đến.
Đồng thời còn chủ nhiệm Bạch.
Chủ nhiệm Bạch phát hiện mấy trẻ tuổi trong văn phòng thật là chịu nổi khen ngợi.