“Tô Thanh Thời phi thường nhiệt tình với nghề giáo viên, , cô cần công việc .”
“Vẻ ngoài của cô cũng khá , lực tương tác. Muốn trị đám nhóc , dữ một chút cũng .”
“Còn ——”
“Chờ một chút.” Hiệu trưởng Viên nghiêm túc mà đánh gãy lời cô Chu , “Với bằng cấp của Tô Thanh Thời, tại thể lưu ?”
Cô Chu kinh ngạc.
“Dù cũng là giáo dục, trình độ văn hoá của giáo viên vô cùng quan trọng. Bây giờ học sinh phổ thông quá ít, quy định quá khắt khe, cần tuyển giáo viên bằng phổ thông. Tô Thanh Thời cả bằng nghiệp trung học cũng .” Hiệu trưởng Viên vui .
“ còn tưởng rằng……” Cô Chu sửa miệng, “Chúng còn tưởng rằng, Tô Thanh Thời là quen của thầy, cho nên giữ cô .”
Hiệu trưởng Viên nhíu mày.
Mấy ngày , xác thật là ông cho Tô Thanh Thời một cơ hội phỏng vấn, đó là bởi vì cháu gái của ông năn nỉ ỉ ôi. Cháu gái , đồng chí nữ văn hóa, kiến thức, hiệu trưởng Viên phá lệ gặp Tô Thanh Thời một .
Vốn dĩ còn khá , nhưng cuối cùng hỏi đến bằng cấp của Tô Thanh Thời, hiệu trưởng Viên khó xử. Lên trung học chỉ học hai năm, nghiệp, bằng nghiệp cũng .
Nếu đối phương đặc biệt phù hợp với yêu cầu của trường học, chỉ bằng cấp đủ, như trường học lẽ sẽ phá lệ.
vấn đề là, ngày đó gặp mặt, hiệu trưởng Viên cảm thấy Tô Thanh Thời cũng chỉ thế mà thôi.
“Nào cái gì quen.” Hiệu trưởng Viên , “Cháu gái tùy hứng, năn nỉ bác hai giúp con bé một chút.”
Đến bây giờ hiệu trưởng Viên còn cháu gái của quan hệ gì với Tô Thanh Thời, vì để cháu khó xử, ngày đó gặp mặt ông cũng trực tiếp từ chối , định chờ đến khi sàng chọn hồ sơ, bên nhân sự sẽ việc.
Không nghĩ tới, nhân sự còn giữ Tô Thanh Thời .
“Tự cho là thông minh, thật là tự cho là thông minh.” Hiệu trưởng Viên tức quá hoá .
Cô Chu sắp đổ mồ hôi lạnh: “Vậy bây giờ?”
————————————
Giữa trưa, cô Chu bảo các đồng chí đợi phỏng vấn đợt hai về nhà ăn cơm .
Về nhà một chuyến, lượt lượt về cũng mất cả tiếng đồng hồ, Tô Thanh Thời sợ chậm trễ thời gian nên .
“Ninh Kiều, chút đói bụng. ” Phó Thiến Nhiên .
“ cũng đói……” Ninh Kiều sờ sờ bụng.
“Thế bây giờ?”
Tô Thanh Thời thu hồi tầm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-122.html.]
Cô thể chịu đói, Ninh Kiều và Phó Thiến Nhiên . Người nuôi dưỡng nương chiều, ngay cả chút khổ như thế cũng chịu nổi.
“ dẫn cô ăn cơm.” Ninh Kiều lôi kéo Phó Thiến Nhiên phòng họp.
Tô Thanh Thời nhíu mày, qua.
Sáng sớm ăn no, lúc bụng cô cũng đói đến kêu òng ọc.
Ninh Kiều dẫn Phó Thiến Nhiên đến phòng học của lớp 3.
Mỗi ngày Quả Quả mang cơm đến trường học, đôi khi còn sẽ lấy ít bánh bột bắp hoặc bánh quy cho cặp, lẽ còn một ít, thể cho hai lót .
Ninh Kiều xuất hiện ở cửa phòng học, liền tiếng hoan hô của Giang Quả Quả.
Phó Thiến Nhiên thiếu chút nữa dọa nhảy dựng.
“Chị dâu nhỏ!”
“Mau xem mau xem! Đây là chị dâu nhỏ của !”
“Chị dâu nhỏ tới thăm đấy!”
Giang Quả Quả khoe khoang, ước gì khiến cho tất cả lao cửa phòng học chị dâu nhỏ của con bé.
Bọn nhỏ đơn thuần, chớp chớp đôi mắt Ninh Kiều, cũng đứa thực nể tình mà qua đánh giá.
“Quả Quả, chị dâu nhỏ của thật xinh ! Đây là chị dâu nhỏ mà mỗi ngày đều tóc cho ?”
“Còn ! Không tin thể hỏi Chiêm Hà Phi!”
“Giang Quả Quả, chị dâu nhỏ của tới gì?”
Giang Quả Quả ưỡn ngực, chuẩn Ninh Kiều sắp giáo viên trường bọn họ.
Ninh Kiều thật sự lo lắng, đề phòng trẻ con lung tung bên ngoài. Nói chuyện cô đến phỏng vấn cho , ngộ nhỡ cuối cùng thành, hai chị em cô khó bộ như việc gì xảy .
“Chị dâu nhỏ của tới là tới —— ưm!”
Ninh Kiều tay mắt lanh lẹ mà che miệng Giang Quả Quả .
Phó Thiến Nhiên : “Chị dâu nhỏ con bé tới xin cơm ăn.”
Bọn nhỏ lộ vẻ mặt hiểu rõ.
Ninh Kiều:?
Nói như , cũng hơn bao nhiêu.