Giang Hành do dự một chút: "Đây là quà mua ở một cửa hàng chuyên bán bút máy ở Thượng Hải, nghĩ rằng em sẽ thích."
Ninh Kiều nhận lấy cái hộp từ tay .
Dải ruy băng buộc tỉ mỉ, cô nỡ dùng sức, nhẹ nhàng kéo một cái, nó tự nhiên tuột .
Mở hộp , bên trong một cây bút máy mới toanh màu đỏ tươi, ngòi bút hình ngôi năm cánh .
Giang Hành nên tặng quà gì cho con gái.
Những chiến hữu cùng nhiệm vụ cũng bạn gái, còn đưa ý kiến , bảo tặng cho vợ một cái cốc tráng men.
Giang Hành tự cho rằng cây bút máy do chọn lựa, hơn nhiều so với cốc tráng men.
vẻ chạm trái tim của cô.
"Không ." Để tránh sự ngượng ngùng, Giang Hành nhẹ nhàng , "Nếu em thích, ——"
"Em thích." Ninh Kiều cắt ngang lời .
Dưới ánh đèn vàng, bàn tay thanh mảnh của cô ôm cây bút máy và cái hộp dùng để đựng.
Cúi đầu cây bút, khóe miệng cô cong lên, ánh mắt sáng và trong trẻo.
"Em thích?" Giang Hành giật một chút.
Ninh Kiều kiên nhẫn gật đầu, thấy buồn , tin?
Cô thêm gì nữa, đầu phòng sách.
Trong phòng sách giấy và mực, Ninh Kiều mở cây bút máy và hút mực xanh đậm . Cô lên tờ giấy.
Cô xuống tên của chính , cây bút máy mới tinh mực trơn tru, ngay cả chữ cũng trở nên mềm mại hơn.
Sau khi xong, cô kêu Giang Hành đến xem: "Thế nào?"
Ninh Kiều cong mắt, giọng điệu cao lên, mang theo chút trẻ con.
Giang Hành nhịn , nhận lấy cây bút từ tay cô và nghiêng thêm tên của bên cạnh tên của cô.
Hai cái tên đặt cạnh , một cái dịu dàng tinh tế, cái mạnh mẽ và quyết đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-149.html.]
Ninh Kiều vẫn đang nghiên cứu việc phun mực của cây bút máy mới, vui vẻ.
Bên cạnh, Giang Hành tờ giấy nghiêm túc.
"Anh đang cái gì ?"
"Rất hợp." Giang Hành nhỏ, "Ngay cả tên cũng hợp."
Ninh Kiều ngạc nhiên .
Bộ não của doanh trưởng Giang, bỗng nhiên giống như... chị Tú Lan trong khu nhà!
Giang Hành: ...
Không hiểu chuyện tình cảm!
————————————
Sau khi chính uỷ Phó đưa con gái về nhà, ông một lời nào.
Ông cảm thấy mất mặt.
Mấy ngày nay, nhà họ Phó cãi ngừng nghỉ.
Con gái qua với một thanh niên trí thức họ Trần, ông khuyên can và cả mắng nhiếc, nhưng cô vẫn cứng đầu theo ý . Làm cha, chẳng lẽ ông trực tiếp cầm gậy đánh con ?
Khi tức giận nhất, chính uỷ Phó tự trách đây quá nuông chiều con cái, chiều chuộng đến mức con gái khổ đau của cuộc đời, chạy theo một thanh niên trí thứ bản lĩnh, còn tưởng rằng đó là tình yêu thật sự.
Việc gánh phân gánh nước , bây giờ cô cái gọi là tình yêu cho mê , còn tưởng rằng đó là gánh nặng ngọt ngào, nhưng khi thực sự kết hôn và sống những ngày khổ cực như thế, sẽ còn ngọt ngào nữa, chỉ còn gánh nặng.
Chính uỷ Phó thừa nhận rằng ban đầu ông cho rằng thnah niên trí thức họ Trần thể cho con gái cuộc sống , nên phản đối quyết liệt. Sau khi gặp , miệng lưỡi của Trần Văn lanh lợi và khác vui, ông càng chấp nhận điều . Đến hôm nay, Trần Văn lộ bản chất thật sự của , tất cả trong khu nhà đều chứng kiến đối tượng ở khu nhà quân khu và còn quan hệ rõ ràng với các cô gái khác trong thôn. Đến mức , khi Phó Thiến Nhiên trở về, cô vẫn dám cãi cha và hổ đóng sầm cửa phòng để .
Khóc cho như , đáng ?
"Thật sự nên để nó va chút bụi tro, thực sự va đập cho bể đầu chảy máu, xem nó còn cứng đầu !" Chính uỷ Phó giận dữ vỗ bàn.
Lạc Thư Lan bất đắc dĩ : "Ông chỉ đang lời giận dữ thôi, Thiến Nhiên thực sự tổn thương, chẳng lẽ ông đau lòng? Tối qua ông vẫn với là gửi điện báo cho họ hàng xa hỏi Thiến Nhiên thể ở tạm đó một thời gian ."
Lạc Thư Lan rót cho chồng một tách , nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Con gái đang buồn, buồn thì ? Để con bé phát tiết vài ngày, chuyện sẽ qua."
"Chuyện qua ? Có bao nhiêu đôi mắt đang trong khu nhà, chỉ cần con bé khỏi nhà, sẽ chỉ trỏ!"