Đoàn Đoàn và Viên Viên nghiêng đầu, rõ, nhưng tầm mắt từ từ chuyển lên , lập tức ngây .
Bọn họ lâu lâu thấy .
Trong vài tháng, xảy quá nhiều chuyện, Ninh Kiều trí nhớ của trẻ con tuổi thế nào, còn tưởng rằng trong chốc lát bọn họ nhận Đường Thanh Cẩm.
Đường Thanh Cẩm cũng nghĩ như .
Mang thai song sinh vất vả, trong thời gian mang thai, Đường Thanh Cẩm gần như là sống trong dày vò. Mà khi sinh bọn họ, thấy hai đứa bé trắng trẻo đáng yêu, Đường Thanh Cẩm quên hết những gian nan, chỉ cùng chồng yêu thương bọn nhỏ hết mực. Hôn mê mấy tháng, Đường Hồng Cẩm cũng ý thức, lâu đây kỳ tích xảy , cô thấy bên tai tự xưng là cô giáo Ninh của Đoàn Đoàn và Viên Viên kể về bọn nhỏ.
Cuối cùng cô cũng gặp Đoàn Đoàn Viên Viên.
Mấy tháng thấy, Đoàn Đoàn và Viên Viên còn nhận cô ?
Hốc mắt Đường Thanh Cẩm ửng đỏ, vất vả lắm nước mắt mới ngừng rơi, bây giờ mắt là một mảnh mơ hồ.
Viện trưởng Nhiếp đầu đuôi câu chuyện, lúc cùng Đường bên cạnh Đường Thanh Cẩm.
Khuôn mặt bà đầy vui mừng mà Đoàn Đoàn và Viên Viên, nhẹ nhàng với Đường Thanh Cẩm: “Cho bọn nhỏ một chút thời gian, bọn nhỏ sẽ nhận cô thôi.”
bà dứt lời, Đoàn Đoàn và Viên Viên bước tới.
Hai đứa bé mặt Đường Thanh Cẩm, chớp chớp mắt.
Một lát , bọn họ dùng bàn tay mũm mỉm xoa đôi mắt.
“Mẹ……”
“Là !”
Một sẽ bao giờ quên con .
Cũng như, Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng sẽ quên Đường Thanh Cẩm.
Đây là mà bọn họ vẫn luôn nhớ mong, là điều mà mỗi ngày khi ngủ hai em đều cầu nguyện, hy vọng thể gặp trong giấc mơ!
Đoàn Đoàn và Viên Viên Đường Thanh Cẩm ôm lòng, vui vẻ vô cùng.
Hai đứa nhỏ ngây thơ, mà mấy giáo viên xung quanh rơi lệ đầy mặt, đối lập rõ ràng.
Hai đứa nhỏ nghiên cứu xe lăn của một hồi lâu.
Đường Thanh Cẩm tạm thời bế bọn họ , đành nhờ Đường ôm hai đứa nhỏ đặt lên đùi , cho bọn họ cảm nhận niềm vui “đẩy” .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-270.html.]
Mẹ Đường lo lắng cho sức khoẻ của Đường Thanh Cẩm, ngăn , nhưng con gái .
Ở bên cạnh , Đoàn Đoàn và Viên Viên cần quá hiểu chuyện.
Bọn họ xếp hàng, phiên đùi Đường Thanh Cẩm, đôi mắt lấp lánh hơn cả ánh trời.
Phần lớn các bạn nhỏ từng thấy xe lăn, từng ánh mắt hâm mộ bay tới.
Hai đứa nhỏ gãi đầu, thẹn thùng mà chui lòng .
Đôi mắt Ninh Kiều cũng hồng hồng.
Khi cảnh ba con đoàn tụ, cô lau nước mắt nơi khoé mắt, chuyện với Giang Hành, thì đột nhiên phát hiện, cũng đến xuất thần.
Giang Hành cũng một cảm tính, nhưng khi gương mặt tươi của Đoàn Đoàn và Viên Viên, chút thất thần.
Năm đó khi Thẩm Hoa Lâm rời , mười mấy tuổi, cũng còn ngây thơ giống hai em song sinh . Anh từng oán trách , cũng lớn trong khu nhà bà quá tuyệt tình. dù , lúc Giang Hành mười mấy tuổi một thời gian dài, cũng nhớ từng nhớ mong Thẩm Hoa Lâm. Anh nghĩ, bà rời quyết đoán tuyệt tình như , để lời nhắn, lúc về cũng lặng yên một tiếng động ? Nếu Thẩm Hoa Lâm về nhà, cùng các em đều sẽ trách bà , chỉ xem như từng xảy chuyện gì.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ ấu trĩ năm mười mấy tuổi.
Anh của bây giờ, cần .
Không bao giờ cần nữa.
Giang Hành thu hồi tầm mắt.
Đột nhiên, cảm giác tay nắm chặt.
Giang Hành đầu , thấy vẻ quan tâm của Ninh Kiều.
Gần đây vợ dần mở rộng cửa lòng, vài chủ động nắm tay .
——————————————
Đoàn Đoàn và Viên Viên rời khỏi hải đảo.
Lần ly biệt, hề thương cảm mà đó là vui mừng.
Bọn họ vẫn luôn theo Đường Thanh Cẩm, cô chỗ nào thì cũng đều theo. Khi bà ngoại bảo bọn họ thu dọn giấy khen cùng chong chóng, hai đứa nhỏ đều , tầm mắt tỏa định Đường Thanh Cẩm.
Đoàn Đoàn và Viên Viên sợ cẩn thận, biến mất.
Đường Thanh Cẩm thấu tâm tư của bọn nhỏ, cô dịu dàng : “Đừng lo lắng, sẽ luôn luôn ở cạnh các con, sẽ biến mất.”
“Sẽ xa xa nữa ?” Đoàn Đoàn hỏi.