Nữ thanh niên xếp hàng phía Trương Huệ thở dài, cô đang ôm một chiếc chăn bông cũ kỹ, hai bàn tay lộ đỏ bừng vì lạnh cóng. Sau khi nhận thư báo trúng tuyển vội vã xe lửa đến trường học đăng ký, mấy ngày gội đầu nên tóc bết từng mảng, mặt mày cũng chẳng sáng sủa là bao.
Trương Huệ đăng ký xong nghiêng đầu , lúc vô ý giẫm hành lý đặt đất của bạn học nữ, vội vàng xin .
“Không , hành lý sạch sẽ gì , là tự ý để đất cả mà.”
Trương Huệ xin một nữa mới .
Bạn học nữ tiến lên một bước, đưa giấy tờ tùy của , trong lòng khỏi cảm thán, lòng , dung mạo đoan trang, từ nay về cô kết giao với những như , quyết chí đoạn tuyệt với những tháng ngày bồng bột đây.
Trương Huệ nhập học xong, đến điểm hẹn nhận sách trở về nhà.
Tuyết rơi lạnh quá, Trương Huệ đeo găng tay ôm sách đợi ở bến xe buýt hơn mười phút, xe mới đến.
Trời tuyết nên xe chạy chậm, chờ xe đến đường ngoài ngõ Hoa Chi, lúc xuống xe Trương Huệ cảm thấy cơ thể cứng đơ cứ như một máy .
Đông cứng hết cả .
Trương Huệ gõ cửa, chú Khải lập tức chạy mở cửa, thấy là cô thì vội nhận lấy chồng sách: “Cô để ở phòng việc ạ?”
“Vâng, cảm ơn chú.”
“Cô đừng khách sáo.” Chú Khải phòng việc.
Thím Vạn đang trông trẻ trong nhà, Trương Huệ vội , đến phòng bếp một chuyến. Chị dâu Lục đang chuẩn bữa trưa, ngọn lửa trong bếp lò bập bùng cháy reo vui.
“Về ? Hôm nay đăng ký ở trường thế nào?”
“Đông lắm chị ạ, nhưng may mà em sớm nên chờ đợi lâu.” Trương Huệ bếp nhóm lửa, xoa xoa tay: “Mỗi tội trời lạnh, lúc xe về nhà, cả em đông cứng cả .”
Chị dâu Lục : “Chị mà, mặc áo bông vẫn ấm nhất. Cái áo khoác nhung dê của cô trông thì thật đấy, nhưng ấm áp bằng áo vải bông .”
“À, cô hai chiếc áo đại hàn dày dặn ? Nếu cô ngại áo bông nặng nề thì mặc chiếc áo đó , cái đó ấm áp hơn bộ cô đang mặc nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-my-nhan-mang-khong-gian/chuong-282.html.]
Trương Huệ thở dài: “Ngày đầu tiên đến trường nên em mặc chút thôi mà chị.”
“Ha ha ha, còn để ý chi chuyện ăn diện?”
“Làm cũng mặc chứ, ăn mặc tươm tất, chẳng trong lòng cũng thấy phấn chấn hơn ?”
“Cũng đúng nhỉ.”
Gương mặt chị dâu Lục bỗng rạng rỡ hẳn lên: “Để chị kể cho cô một chuyện .”
“Chuyện gì chị?”
“Năm ngoái, chị thấy hai đứa mua nhà sân, tuy chị nhiều tiền như , nhưng cũng một tổ ấm riêng nên bàn bạc với vợ chồng thím Vạn. Cuối cùng, chị và thím Vạn mua một căn nhà hai phòng ở ngõ Thạch Mặc phía .”
Khi chị dâu Lục mới đến việc, mua nhà thì thể định cư ở thành phố, cô ghi nhớ điều đó. Mấy năm nay vẫn luôn cố gắng tiết kiệm tiền.
Từ tiền lương cộng với những khoản lì xì dịp lễ Tết, một năm cô thể dành dụm ba trăm đồng. Làm việc nhiều năm như cũng một khoản kha khá, tuy đủ mua nhà sân vườn, nhưng mua một căn nhà cấp bốn (nhà ngang) thì thành vấn đề.
Chị dâu Lục một lòng một mái nhà riêng, mấy năm nay vẫn luôn để ý. Biết ngõ Thạch Mặc bên bán nhà, cô liền rủ thím Vạn xem.
“Tốt quá, mua hẳn căn nhà hai phòng lận .” Trương Huệ chân thành chúc mừng.
Chị dâu Lục ngượng nghịu : “Vẫn còn thiếu một ít nên chị mượn vợ chồng thím Vạn thêm chút đỉnh.”
Chú Khải vốn là lính xuất ngũ nên trong tay ít tiền tích lũy. Làm việc ở đây bao ăn bao ở, mấy năm nay cũng tiết kiệm nhiều. Hơn nữa, vợ chồng chú Khải và thím Vạn đều công việc, kiếm tiền, nên thể dành dụm nhiều hơn chị dâu Lục.
“Như cũng . Chị thể tiết kiệm để mua một căn nhà hai phòng là quá giỏi , chúc mừng chị nhé.”
Chị dâu Lục vui vẻ. Bây giờ nhà riêng, mặc dù vẫn ở nhà chủ, nhưng cảm giác khác .
Nghe tin đều mua nhà, Trương Huệ mừng cho họ. Một mái nhà ở thành phố Bắc Kinh thời điểm chính là sự bảo đảm cho cuộc sống tuổi già của họ .
---