“Nguyên liệu quyết định tầm cao của chất lượng, quy trình quyết định giá trị thành phẩm.”
“Rất , cháu nhớ kỹ câu . Nguyên liệu chẳng khác nào gạo thì mà thổi cơm ngon ?”
Chu Minh Sơn hừ nhẹ: “Năm đó của thôn Chu Gia chúng là quý dùng cho việc cúng tế. Một là dựa tay nghề, hai là dựa nguyên liệu . Những kẻ thiếu tầm vì lợi ích mắt mà hủy hoại danh tiếng của lá núi Mạnh Đỉnh.”
Chu Minh Sơn đang về đám Nam Sơn . Địa hình ở Nam Sơn dốc như Đông Sơn bên , thích hợp cho con sinh sống và khai hoang để trồng quy mô lớn, một xưởng lớn cũng xây dựng ở đó.
Chỉ xét về sản lượng, sản lượng của xưởng thôn Chu Gia bằng một phần mười sản lượng của xưởng Nam Sơn .
Nói về chất lượng thì riêng.
Trương Huệ nghĩ thầm, mặc dù chú Chu rõ ràng, nhưng vẫn hài lòng về mô hình kinh doanh của xưởng Nam Sơn.
Lúc , Trương Huệ cũng hiểu Chu Văn Phong. Anh đưa của xưởng Chu Gia thị trường bên ngoài, nhất là sang Quảng Châu để xuất khẩu ngoại quốc, tạo dựng danh tiếng và nâng cao chất lượng tổng thể của núi Mạnh Đỉnh.
Mặc dù những gì Chu Văn Phong phù hợp với mong của chú Chu, nhưng rốt cuộc vẫn là nghĩ cách cho xưởng Chu Gia.
Theo Trương Huệ, nổi tiếng ở một vùng nhất thiết là thượng hạng. Xưởng Chu Gia kiểm soát chất lượng tuyệt hảo, tạo sản phẩm danh tiếng bậc nhất, trong khi do xưởng Nam Sơn sản xuất cũng chất lượng .
“Thôi , hôm nay đến đây thôi. Sương tan hết , bắt đầu hái thôi.”
Trương Huệ sườn núi xuống, một nhóm phụ nữ đeo gùi lên.
Chu Minh Sơn giảng giải cho Trương Huệ những ưu nhược điểm của việc hái lá , chất lượng của búp và kích thước to nhỏ của lá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-my-nhan-mang-khong-gian/chuong-32-sach-tra-viet-gi.html.]
Nói xong thì dẫn cô hái một lúc, đó giao cô cho một chị phụ nữ đeo chiếc tạp dề xanh ở thắt lưng, nhờ chị hướng dẫn Trương Huệ.
“Chị tên gì ạ?”
“Ha ha, chị tên Chu Diệp. Xem em kém chị mấy tuổi, cứ gọi chị là chị Diệp .”
“Chào chị Diệp, em tên Trương Huệ ạ.”
Chị Diệp : “Bọn chị con bé mà. Tết năm ngoái, Văn Phong kể với bọn chị tìm một học trò việc cho cha , bọn chị còn đang đoán là thế nào, hôm nay gặp mặt, ai dè là một cô gái nhỏ.”
Mọi quanh bàn đều bật vui vẻ.
Trương Huệ ngượng ngùng đáp: “Dạ cô bé chị, em ạ.”
“Con cháu bao nhiêu tuổi ?”
“Cháu chừng một tháng rưỡi ạ.”
“Ôi chao, là con bé mới mãn cữ mà hăng hái thế .”
Trương Huệ gật đầu: “Mẹ em cùng, giúp em trông nom bé con.”
Một bà lão cạnh đó cất lời: “Cháu bé thật đáng yêu và tâm quá. Bà tuy già hiểu mấy cái lý lẽ pha , nhưng bà hái cả đời, ngay cả ông Chu Minh Sơn cũng chắc rành bằng bà đấy, cháu ạ. Có gì rõ, cháu cứ mạnh dạn hỏi bà nhé.”
“Cháu cảm ơn bà ạ.”
---