Qua Tết, trong nhà , học. Trương Huệ đưa dì Vạn về nhà riêng, đó thuê một toa xe lửa để vận chuyển hàng hóa, chuyển chiếc xe con của đến tỉnh lỵ. Từ tỉnh lỵ, cô tự lái xe về nhà.
Mùa xuân tháng ba, vùng phương Bắc vẫn còn băng tuyết phủ trắng, nhưng ở huyện Vân Đỉnh, hoa lê và hoa đào nở trắng xóa, những cánh hoa đào phơn phớt bay theo gió trong sân, khắp nơi chan hòa sắc xuân.
“Má ơi, con về .” Trương Huệ dừng xe, mỉm chờ ở cổng.
Trần Lệ Phương bán tín bán nghi dụi dụi mắt, thật kỹ để xác định đối diện bà là con gái . Vẫn là dáng vẻ khi con bé còn ở nước ngoài, đôi mắt bà hoe đỏ.
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt , biệt ngần năm trời, hè năm ngoái con về chịu ghé về nhà thăm má?”
Trương Huệ vội vàng ôm chầm lấy má: “Má đừng tức giận, lúc con mới về Bắc Kinh, trong nhà bộn bề công việc, chú Giang Minh Ngạn quá bận rộn, khi mấy đứa nhỏ định việc học hành thì cũng qua tháng chín. Con tính đợi đến mùa xuân mới về thăm má, nên thôi gấp nữa.”
Trương Huệ dỗ dành: “Nếu má giận thì cứ cho con mấy roi, tất cả đều tại con.”
Trần Lệ Phương hầm hầm đẩy con gái : “Má tức giận, giận một đứa tính, vô tâm như con ích gì?”
Trương Huệ tủm tỉm : “Vậy má cho con nhà nào, má mà cho là con gót mất đó nha.”
“Đi mà chứ! Đây là nhà con mà, thì , ai dám cản con hả?”
Trương Huệ hì hì ôm chầm má thêm nữa: “Con ở nước ngoài nhớ cha má da diết, Hàm Hàm, Sâm Sâm với Phong Phong cũng nhớ lắm. Hồi bên Đức, thư của gửi là Hàm Hàm nằng nặc đòi về .”
“Thôi thì, con cái trưởng thành rời nhà là chuyện khó tránh khỏi, cha má thể cứ giữ khư khư các con bên mà lỡ dở tương lai của chúng .”
“Thôi má đừng chuyện đó nữa. Mấy cái áo lông năm ngoái con gửi về cho cha má, ạ? Còn xúc xích, phô mai con gửi về, hợp khẩu vị của cha má ? Rượu nho thì con sợ vỡ, nên dám gửi về, về đây mới đích mang theo.”
“Áo lông , cha má mặc vặn, cha con còn bảo ấm sực. Có điều, mùa đông ở huyện Vân Đỉnh mặc thì nóng bức một chút.
Mấy cây xúc xích đó ăn ngon đáo để, Mập Mạp với Tráng Tráng mê tít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-my-nhan-mang-khong-gian/chuong-332.html.]
À, cả với chị dâu con thích lắm, cứ mang khoe khoang khắp xóm làng. Gặp ai cũng kể là của con gái mang từ bên Đức về cho. Cha con mà ngứa mắt, mắng cho con một trận trò, nó mới chịu dè dặt đôi chút.”
“Năm nay Mập Mạp lên đại học nhỉ? Lần gọi điện thoại cũng thấy cả, chị dâu nhắc đến. Tráng Tráng chắc cũng cấp hai chứ?”
“Mập Mạp , mấy năm nay, trường học cải cách. Tiểu học đổi thành sáu năm, trung học cơ sở và trung học phổ thông đều chuyển thành ba năm. Lúc Mập Mạp học cấp ba vặn là lúc cải cách, năm ngoái thi đại học, nó ghi danh trường con trượt, nên nó đành ôn thi . Hè năm nay sẽ thi đó.
Tráng Tráng đang học lớp một trường cấp hai, học ở trường huyện. Thành tích học tập khá nhưng nghịch ngợm nhất nhà.”
Nhắc đến hai đứa cháu trai trong nhà, Trần Lệ Phương cứ thao thao bất tuyệt kể lể. Trương Huệ cũng chẳng lấy phiền, ngoan ngoãn bên cạnh lắng .
Đến tối mịt, ông Trương Cao Nghĩa về, thấy con gái thì vui vẻ: “Cha mà, năm ngoái con về, thế nào mùa xuân năm nay con gái cũng về.”
“Hai năm nay cha vẫn khỏe mạnh chứ ạ?”
“Khỏe như vâm chứ!”
Trương Cao Nghĩa ít khi những lời tình cảm sướt mướt với con cái, giờ đây thấy con gái, ông thấy nghẹn lời, chẳng gì cho .
Trương Huệ nén lòng mà ôm chầm lấy cha. Trương Cao Nghĩa vỗ nhẹ lên vai con gái hỏi han: “Con ở bên xứ mạnh khỏe ?”
“Dạ, con vẫn khỏe ạ.”
Để cha má yên lòng, Trương Huệ kể cặn kẽ cho cha má về cuộc sống ở Đức. Anh cả với chị dâu tan tầm về cũng xúm xít xuống .
Trương Cao Nghĩa thở dài: “Người nước ngoài họ sống sung túc như ư, nhà nào cũng ô tô.”
“Không hẳn nhà nào cũng ô tô cha ạ. Lương bổng của họ cao hơn , giá xe cũng tương đối chăng. Mua xe chỉ khó hơn chút đỉnh so với hồi còn nhỏ mua chiếc xe đạp.”
---