Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 132: “Em muốn sinh con à?”
Cập nhật lúc: 2025-10-27 10:16:18
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi hết giờ thi thu bài, Vương Nghênh Huy , với : “Thứ tư tuần sẽ kết quả thi , ai qua thì sẽ vòng phỏng vấn.”
Còn phỏng vấn? Vài thì thầm.
Vương Nghênh Huy như thấy, cầm bài thi ngoài.
Tần Hàn Thư khỏi phòng, ngang qua văn phòng Phòng Tổ chức Cán bộ thì Vương Nghênh Huy ở bên trong gọi .
Tần Hàn Thư qua, “Trưởng khoa Vương.”
Vương Nghênh Huy gật gật đầu, “Cô là nhà quân nhân theo ? Ở bên thị trấn Kim Mã? Ở bên đó...... thể tiện lắm nhỉ.”
Lời là ý gì?
Tần Hàn Thư gật đầu : “ là xa. xe buýt cũng tiện, chỉ là thời gian lâu.”
Vương Nghênh Huy : “Đơn vị ký túc xá tập thể, săn đón, nếu cô xin thì với một tiếng.”
Tần Hàn Thư vẫn còn đang tân hôn, mấy ngày mới về nhà một . Hơn nữa ký túc xá tập thể ít nhất cũng vài một phòng, ở tuy gần nhưng sinh hoạt chắc chắn tiện.
Tần Hàn Thư chân thành cảm ơn Vương Nghênh Huy, : “Nếu khó xin như , thì lãng phí suất . Đi vất vả một chút cũng , bảo đảm sẽ chậm trễ công việc.”
Vương Nghênh Huy Tần Hàn Thư một cái, “Được. Vậy gì nữa.”
Tần Hàn Thư cáo từ. Vừa mới thi xong hỏi cô chuyện ký túc xá, kỳ thi quả nhiên chỉ là cho lệ.
Hơn nữa cô còn phát hiện, Vương Nghênh Huy chỉ gọi một cô để quan tâm chuyện ăn ở.
Mối quan hệ Chu Duy Quang tìm đúng là vững.
Nghĩ đến đây sẽ là nơi việc , lúc xuống, Tần Hàn Thư liền cầu thang bộ, cẩn thận quan sát một chút.
Nhìn xa, đông nghìn nghịt.
Ban ngày cũng đèn đóm sáng trưng, hàng hàng bóng đèn tuýp, chiếu sáng rực cả tòa nhà.
Tầng một đến tầng sáu đều là nơi bán hàng, giữa mỗi tầng đều một cái bục cao, bục cao thu tiền .
Giữa trung giăng đầy dây thép, lấy bục cao trung tâm tỏa bốn phía, kết nối mỗi quầy hàng với thu tiền bục.
Mậu dịch viên ở quầy sẽ hóa đơn cho khách , dùng cái kẹp treo dây thép kẹp hóa đơn , một tiếng "xoẹt", hóa đơn liền đưa đến chỗ thu tiền.
Thu tiền và phiếu, thối tiền, dùng kẹp dây thép đưa về quầy, mậu dịch viên lúc mới lấy hàng đưa cho khách.
Toàn bộ quá trình mua sắm tất.
Hiệu suất so với đời thì cao, nhưng ở thời đại thứ đều dựa sức , thì là tiết kiệm công sức nhất .
Các tòa nhà bách hóa và cửa hàng cả nước đều hoạt động na ná như .
Tần Hàn Thư đến một quầy bánh kẹo, lướt qua hàng hóa quầy, thấy thứ , liền đám đông xếp hàng.
Đến lượt cô, cô : “Bánh quy sữa can-xi, cho hai cân.”
Cô bán hàng là một cô gái trẻ, cô thì cau mày, khó chịu cất lời: “Cô gọi ai đấy?”
Tần Hàn Thư sững sờ, đến khi bên cạnh với cô bán hàng “Đồng chí, xin chào”, mới hiểu , cô gái mắt đang tức giận vì cô thêm tiền tố xưng hô.
Mậu dịch viên thời chung đều kiêu ngạo, và đại đa đều ý thức phục vụ, câu “Khách hàng là thượng đế” thịnh hành ở đời , thì ở thời ngược .
Mậu dịch viên mới là thượng đế, khách hàng bình thường là cung kính, thì ít nhất cũng lễ phép.
Tần Hàn Thư thèm so đo với cô , : “Đồng chí, ơn cho hai cân bánh quy sữa can-xi.”
Cô bán hàng trợn trắng mắt, chậm rì rì hóa đơn.
Tần Hàn Thư lấy phiếu gạo và tiền từ trong túi .
Bánh quy từ lương thực, cần phiếu gạo mới mua .
Tần Hàn Thư tìm một hồi, thấy phiếu gạo . Cô nhớ rõ ràng lúc sáng cửa mang theo, vì nghĩ trưa thể về kịp, ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh bên ngoài.
Cô bán hàng xong hóa đơn, thấy bộ dạng của Tần Hàn Thư, mất kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên ? Đằng bao nhiêu chờ kìa!”
Tần Hàn Thư ái ngại , “Chờ một lát, tìm phiếu gạo .” Nói cô lùi sang một bên, “Cứ để mua .”
Cô bán hàng lập tức nổi đóa, đập tờ hóa đơn xuống mặt quầy, cao giọng quát:
“Đùa đấy ? Mua nổi thì đừng chen lên , đây là lãng phí thời gian của !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-132-em-muon-sinh-con-a.html.]
Dù Tần Hàn Thư hiền lành đến , cũng cô bán hàng chọc cho nổi giận.
“Ai rảnh rỗi mà chạy tới đây đùa cô? Cô là ai chứ? Nhìn cái mặt cô kìa, xị như đưa đám, còn tưởng ai mua hàng của cô đều là kẻ thù!”
Cô bán hàng hình như là đầu tiên gặp khách hàng dám cãi tay đôi với , kinh ngạc đến rớt cả cằm.
“Sao? đúng ? Mọi đều là nhân dân lao động vinh quang, ai hèn kém hơn ai, mua đồ ở chỗ cô là sắc mặt cô ?”
Lời của Tần Hàn Thư rõ ràng nhận sự đồng tình của ít , trong hàng xếp lập tức hưởng ứng: “ đó!”
Tần Hàn Thư , tìm thấy phiếu gạo kẹp giữa mấy tờ tiền mặt.
Cô đập phiếu gạo và tiền lên quầy, “Cầm .”
Cô bán hàng tức đến mặt mũi tái mét, hừ lạnh : “Bánh quy sữa can-xi bán hết .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Hàn Thư chỉ bánh quy quầy hàng : “Kia là cái gì?”
Cô bán hàng khoanh tay ngực, khẩy: “ bán hết là bán hết.”
Một bộ dạng rành rành là bán cho cô đấy.
Miệng lưỡi lợi hại thì ? Hôm nay cho cô , mậu dịch viên chính là tư cách vênh mặt với cô!
Động tĩnh bên cũng thu hút sự chú ý của những xung quanh.
Một mậu dịch viên khác ở quầy bánh kẹo xong việc của , vội chạy xin Tần Hàn Thư: “Xin đồng chí, Tiểu Tiết hôm nay khỏe, mang bệnh , kiềm chế cảm xúc, mặt cô xin đồng chí.”
Mậu dịch viên lớn tuổi hơn một chút, khóe miệng nếp nhăn thật sâu, là quanh năm tươi niềm nở.
Cô cúi đầu chào, vội vàng cầm hóa đơn, tiền và phiếu của Tần Hàn Thư đưa đến chỗ thu ngân, tất tả cân bánh quy cho cô.
Cô gái tên Tiểu Tiết định gì đó, lớn tuổi hơn giật tay áo từ phía , mới nín nhịn, nuốt lời trở , chỉ cam lòng lẩm bẩm: “Có bản lĩnh thì đừng cầu cạnh đến ......”
Tần Hàn Thư cũng ý định dây dưa thêm, chờ tiền thối đưa về, cô liền cầm bánh quy thẳng.
Thấy thời gian còn sớm, cô ăn cơm ở tiệm cơm mà thẳng về nhà.
Vừa bước hành lang, Phạm Hồng Hà chặn , rủ cô lên nhà ăn cơm.
Tần Hàn Thư còn kịp từ chối, Phạm Hồng Hà kéo nhà.
“Chị dâu, thế ngại quá.”
“Với chị mà còn khách khí ?” Phạm Hồng Hà bếp, “Dù chị ăn cơm một cũng buồn, em lúc ở bầu bạn với chị.”
Tần Hàn Thư theo bếp, thấy cửa sổ phòng bếp vặn đối diện với con đường bên ngoài, thảo nào Phạm Hồng Hà đúng lúc mở cửa chặn cô , e là thấy cô về qua cửa sổ từ sớm.
“Chị hình như một cô con gái, hôm nọ em còn gặp, cô bé dễ thương lắm.”
Phạm Hồng Hà tủm tỉm : “ , nó tên Đa Đa, học lớp một ở trường tiểu học quân khu, ở nội trú, thứ sáu hàng tuần mới về nhà, sáng thứ hai đến trường.”
“Ồ, nhỏ mà ở nội trú .”
“Không còn cách nào khác, ngày nào cũng về thì đưa đón, phiền phức lắm.” Miệng thì là còn cách nào, nhưng vẻ mặt Phạm Hồng Hà cũng quá để tâm, “Mọi đều thế cả, con bé nhà chị còn thích ở trường hơn chứ.”
Tần Hàn Thư đăm chiêu.
Phạm Hồng Hà : “Sao thế? Không yên tâm để con em nhỏ ở nội trú ?”
Tần Hàn Thư mặt thoáng vẻ ngượng ngùng, “Chuyện của em còn sớm lắm.”
Phạm Hồng Hà gật đầu: “Cũng , em mới cưới còn thai, chờ đến lúc con học tiểu học, ít nhất cũng mấy năm nữa.”
Lời thì , nhưng TTần Hàn Thư đúng là đang nghĩ đến chuyện .
Mới tiểu học cho con ở nội trú, cô mà nỡ?
Đợi đến tối, một hồi mây mưa, Tần Hàn Thư rúc trong lòng Chu Duy Quang, liền thuận miệng nhắc đến chuyện .
Chu Duy Quang hiểu sai ý, vẻ mặt khẩn trương sờ bụng Tần Hàn Thư, “Có ? Sao em sớm, mạnh như , con ?”
Tần Hàn Thư gạt tay , “Không ! Em là .”
Chu Duy Quang thở phào, “Chuyện thì hẵng , đến lúc đó tình hình thế nào ai mà .”
Tần Hàn Thư gật đầu, “Cũng .”
Chu Duy Quang lật , đè lên Tần Hàn Thư, “Em sinh con ?”