Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 134: “Đánh người ta ——”
Cập nhật lúc: 2025-10-27 10:16:20
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Tiểu Tiết nháy mắt liền xị xuống, chỉ Tần Hàn Thư với xung quanh: “Nhà ăn của chúng vốn đông mà chật, còn loại phận sự trộn , cũng ai quản lý !”
Lời xem như trúng tim đen của , lập tức hùa theo với Tần Hàn Thư: “Đồng chí, cô ở đơn vị nào? Nhà ăn bán cho bên ngoài.”
“ , hôm nay thì thôi, đừng qua đây nữa nhé.”
Tiểu Tiết hài lòng với thái độ ôn hòa của đối với Tần Hàn Thư, cô hy vọng sẽ cùng chung kẻ thù, nhất là đuổi Tần Hàn Thư khỏi đây ngay lập tức.
Cô định mở miệng châm ngòi thêm vài câu, liền Tần Hàn Thư : “ nhà ăn bán ngoài, cũng ngoài.”
Một nam đồng chí hứng thú hỏi: “ ở công ty Xuất nhập khẩu Cơ khí, cô ở đơn vị nào?”
Tần Hàn Thư : “ ở Bách hóa đại lâu.”
“Không thể nào!” Tiểu Tiết thét lên đầy khó tin: “ Bách hóa đại lâu bao nhiêu năm , bao giờ thấy cô! Đồ lừa đảo nhà cô! Vì cọ một bữa cơm mà đến mức dối lừa ? Phẩm chất đạo đức của cô vấn đề!”
Đồng nghiệp bên cạnh Tiểu Tiết kéo kéo tay áo cô , nhưng Tiểu Tiết thèm để ý.
Công nhân viên chức của Tòa nhà Bách hóa tổng cộng hơn hai ngàn , cũng ai cũng mặt . khéo, quầy bánh kẹo của Tiểu Tiết đối diện với thang máy thẳng, ngày nào cô rảnh rỗi cũng chằm chằm thang máy, nên cũng quen mặt bảy tám phần.
Cô thể khẳng định là từng gặp Tần Hàn Thư.
Tần Hàn Thư liếc cô một cái, “Cô họ Tiết đúng ? Tự giới thiệu một chút, họ Tần, hôm nay mới nhậm chức ở Phòng Tổ chức Cán bộ, mong chỉ giáo nhiều hơn.”
Vừa dứt lời, bên liền vang lên giọng của Ngô Ánh Hà.
“Tiểu Tần, bọn chị tìm chỗ , em lấy cơm xong thì mau qua đây.”
Tần Hàn Thư "" một tiếng, đó nhận lấy khay cơm từ tay sư phụ múc cơm, lách khỏi đám đông.
Mãi đến khi Tần Hàn Thư một lúc lâu, Tiểu Tiết vẫn còn sững sờ đó.
Đồng nghiệp bên cạnh cô đầu , tấm tắc : “Người ăn cơm cùng cô chính là dì Ngô ở Phòng Tổ chức Cán bộ, cô dối . Đa Yến, cô xem, yên lành cớ gì cô gây sự với lạ gì, bây giờ đắc tội với đấy.”
Tiết Đa Yến hồn , sắc mặt chút tái, nhưng miệng vẫn cứng: “Sợ gì chứ? Người của Phòng Tổ chức Cán bộ thì ghê gớm lắm ?”
Người đồng nghiệp gượng hai tiếng, là "ghê gớm thật", nhưng cảm thấy cần thiết tranh cãi với Tiết Đa Yến về chuyện .
Tiết Đa Yến: “Hơn nữa gây sự với cô , là cô chọc !”
Đồng nghiệp tò mò: “Cô chọc cô thế nào?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tiết Đa Yến: “Tuần giám đốc phê bình, chính là vì cô !”
Đồng nghiệp gật gù hiểu . Tuần Tiết Đa Yến vì cãi với khách hàng, giám đốc lôi điển hình phê bình trong cuộc họp, còn trừ tiền thưởng tháng .
là oan gia ngõ hẹp, khách hàng đó thế mà trở thành cán sự Phòng Tổ chức Cán bộ.
Người đồng nghiệp đề nghị: “Hay là cô tìm cô xin , hàn gắn quan hệ.”
Tiết Đa Yến lạnh: “Mơ ! mới sợ cô gây khó dễ cho .”
Người đồng nghiệp thêm gì nữa. Có thể ở Bách hóa 100, ít nhiều đều chút chống lưng, Tiết Đa Yến hậu thuẫn vững, cái gì cũng sợ thì .
Tần Hàn Thư xuống, Ngô Ánh Hà liền hỏi: “Vừa em ở bên cãi cọ với ai ?”
Tần Hàn Thư đem sự tình từ đầu đến cuối kể một , bao gồm cả chuyện xảy khi mua bánh quy sữa can-xi tuần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-134-danh-nguoi-ta.html.]
Chị Trịnh : “Tiết Đa Yến ở quầy bánh kẹo ? Cô nổi tiếng là ‘quả ớt hiểm’ đấy, ai cũng dám cà khịa vài câu.”
Tần Hàn Thư , “Lợi hại ?”
Chị Trịnh gật đầu, “Nếu thì thể nổi bật giữa mấy trăm mậu dịch viên , trong đơn vị ai mà từng qua đại danh của cô .”
Chị Trịnh bĩu môi lắc đầu, rõ ràng là thiện cảm gì với danh tiếng của Tiết Đa Yến.
Ăn cơm xong vẫn còn thời gian nghỉ ngơi, nhiều trong văn phòng liền gục xuống bàn ngủ trưa.
Tần Hàn Thư buồn ngủ, bèn lật xem tài liệu Ngô Ánh Hà đưa cho, mau chóng quen với công việc.
Không xem bao lâu, cô mới ngẩng cái cổ mỏi lên, dụi dụi mắt.
Trên bệ cửa sổ bên cạnh cô đặt một chậu cây tóc tiên, là của Ngô Ánh Hà trồng.
Tần Hàn Thư hỏi: “Chị Ngô, chậu tóc tiên của chị lấy ở ? Em cũng kiếm chậu hoa về trồng.”
Ngô Ánh Hà liếc xung quanh, thấy ai chú ý đến họ, mới ghé sát tai Tần Hàn Thư : “Em thị trấn Kim Mã ? Phía đông giáp sông , trong rừng cây ven sông cứ mùng một với ngày rằm hàng tháng đều họp chợ, chuyên bán chim hoa cá cảnh.”
Hiện tại cho phép buôn bán tư nhân, cái chợ rõ ràng là chợ đen.
Tần Hàn Thư : “Em ở ngay thị trấn Kim Mã, nhưng thật đúng là cái chợ như .”
Ngô Ánh Hà nghĩ , “À, em là gia đình quân nhân, bên đó đúng là bộ đội đóng quân.”
Tần Hàn Thư: “Để em về xem thử, chị cần mua gì cứ em, em tiện đường mua giúp chị luôn.”
Ngô Ánh Hà , “Nói mới nhớ, cũng thật. Cháu gái nhỏ của chị một con cá vàng nhỏ, chị cũng đang chờ chợ mở đây, nếu em tiện, thì mua giúp chị nhé, chị lười .”
Tần Hàn Thư sảng khoái đồng ý, “Không thành vấn đề.”
Ngô Ánh Hà đột nhiên nhắc tới Tiết Đa Yến, “Em , cũng đừng quá để bụng chuyện cô , cứ công việc của , cần thiết so đo những chuyện đó.”
Tần Hàn Thư ngẩn , Ngô Ánh Hà cố ý nhắc một câu như , rõ ràng là ẩn ý.
Bách hóa 100 là đơn vị mà nhiều ao ước, thể đây ai cũng quan hệ rắc rối phức tạp.
Tiết Đa Yến phô trương, thể thấy là đủ tự tin chống lưng.
Tần Hàn Thư cảm kích với Ngô Ánh Hà: “Cảm ơn chị Ngô nhắc nhở, em , em đến mức vì chút chuyện nhỏ mà gây khó dễ với cô .”
Ngô Ánh Hà hài lòng gật gật đầu, “Vậy là , chỉ cần liên quan đến vấn đề nguyên tắc, thì thêm một chuyện bằng bớt một chuyện, như mới lợi cho công việc của chúng .”
Ngô Ánh Hà như thể nổi hứng, truyền thụ cho Tần Hàn Thư chút kinh nghiệm sống của , mãi đến giờ việc mới tiếc nuối dừng .
Buổi chiều 5 giờ tan , thời gian khá sớm, nhưng vì tốn thời gian đường, nên khi Tần Hàn Thư về đến nhà là 6 giờ 40.
Không kịp nấu cơm, cô đang định căng-tin mua đồ ăn về, thì cửa nhà Tần Phi Dương mở , bảo cô và Chu Duy Quang qua ăn cùng.
Có lẽ Chu Duy Quang công việc tương đối nhiều, ngày nào cũng tan muộn hơn Tần Phi Dương, giờ vẫn về.
Tần Hàn Thư cũng khách khí, đồng ý ngay, rửa tay xong sẽ qua.
Cô rửa tay xong bước khỏi cửa, một phụ nữ tóc tai bù xù liền từ cầu thang chạy xuống, chạy kêu: “Đánh ——”