Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 144: “Không được đưa cờ thưởng!”
Cập nhật lúc: 2025-10-28 00:53:50
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chợ hôm nay đông hơn , vô cùng náo nhiệt, Như Mai và Lưu Nhị Thúy, những từng chợ , cảm thấy hưng phấn.
Hàng bán hoa cỏ ở tít bên trong, các cô từ bên ngoài .
“Nha, còn bán gà vịt nữa kìa.” Lưu Nhị Thúy một sạp hàng, mắt chằm chằm mấy con gà đang nhảy loi choi trong lồng sắt.
Chủ quán thấy , vội chào hàng: “Đồng chí, mua một con ?”
Lưu Nhị Thúy hỏi giá, đó so sánh với giá ở hợp tác xã. Nếu phiếu thịt, giá gà đắt gấp đôi so với hợp tác xã. Nếu phiếu thịt, cũng vẫn đắt hơn một chút.
Tần Hàn Thư tưởng Lưu Nhị Thúy mua gà ăn, định mặc cả giúp bà , Lưu Nhị Thúy kéo một góc.
“Em gái, cái chợ là ai mở? Ủy ban Cách mạng đến dẹp ?”
Tần Hàn Thư nhanh chóng hiểu ý của Lưu Nhị Thúy, “Chị dâu, chị định......”
Lưu Nhị Thúy Tần Hàn Thư, gật gật đầu.
Trên ban công nhà bà nuôi hai con gà mái để đẻ trứng. Sáu con bồ câu, trong đó ba con mái cũng đẻ trứng.
Gà mái dùng để đẻ trứng, tạm thời nỡ bán, nhưng bồ câu thì thể bán, bà thấy chợ cũng bán bồ câu.
Hơn nữa, Lưu Nhị Thúy còn tính toán, bồ câu thể bán bồ câu non, nuôi tầm một hai tháng là bán .
Còn trứng gà ở nhà, cùng lắm thì bà ăn ít một chút, tiết kiệm cũng thể mang bán.
Như gần như mỗi tháng đều một khoản thu nhập. Tuy nhiều, nhưng cũng thể trợ cấp thêm cho gia đình.
Tần Hàn Thư xung quanh, nhỏ giọng :
“Chị dâu Nhị Thúy, em khuyên chị vẫn nên bỏ ý định . Đây là chợ đen, tuy nó tồn tại lâu như , lưng chắc chắn quan hệ, nhưng phận của chị thể loại chuyện .”
“Chúng chợ một lúc , chị đếm xem gặp bao nhiêu quen? Nếu như thấy chị bán đồ ở chợ, doanh trưởng Trương chắc chắn sẽ liên lụy, khi đuổi về quê cũng nên.”
“Nghiêm trọng !” Lưu Nhị Thúy hoảng hốt.
Lưu Nhị Thúy đương nhiên buôn bán chui là , nhưng ở quê bà quản nghiêm, trong thôn thỉnh thoảng vẫn mang sản vật nhà , hoặc đồ mò núi sông chợ bán.
Bà nghĩ nhiều nhà trong khu cũng đến chợ mua đồ, bán mấy con bồ câu với trứng gà, chắc cũng ...
Tần Hàn Thư như thấu suy nghĩ của bà , : “Nói cho nghiêm khắc, thì mua bán ở chợ đen đều là 'cắt cái đuôi tư bản chủ nghĩa', nhưng lỡ xảy chuyện, tính chất của bán và mua là khác .”
“Người nhà trong khu nuôi gà nuôi bồ câu chỉ chị, nhưng ai nghĩ đến việc mang đổi tiền, âu cũng là nguyên nhân cả.”
Lưu Nhị Thúy rùng một cái, tỉnh ngộ, “Em gái, là chị hồ đồ nhất thời, may mà em nhắc nhở.”
Kỳ thực Lưu Nhị Thúy đây cũng từng nghĩ đến việc dùng trứng gà nhà mang đổi tiền, xét cho cùng vẫn là vì sinh hoạt phí bây giờ cắt mất một nửa, bà nhất thời nóng vội.
Lưu Nhị Thúy coi Tần Hàn Thư như chị em , nghĩ liền ham than thở, dăm ba câu tình hình trong nhà.
Cuối cùng còn thở dài: “Cũng tại vô dụng, nếu thể công việc như cô, thì cuộc sống đến mức eo hẹp thế .”
Tần Hàn Thư nhíu mày, xã giao kiểu gì mà cần tiêu hết một phần tư lương tháng??
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Chu Duy Quang mỗi tháng nhận về tay hơn 80 đồng, Trương Lỗi cấp bậc ngang Chu Duy Quang, tuổi quân còn nhiều hơn, lương cộng phụ cấp, chắc hẳn nhiều hơn Chu Duy Quang vài đồng.
Mà cuộc sống của Lưu Nhị Thúy túng quẫn như . Một nhà bốn sinh hoạt phí chỉ hơn hai mươi đồng, cũng chỉ đủ đắp đổi qua ngày.
Tần Hàn Thư thấy Lưu Nhị Thúy tin tưởng chồng , tiện thêm gì, kẻo mang tiếng châm ngòi.
Cô chỉ : “Chị dâu, trong nhà khó khăn, chị cũng nên lựa lời mà than khổ với doanh trưởng Trương, nuôi gia đình vốn là trách nhiệm của , chị đừng ngại. Coi như bản chị chịu ủy khuất , nhưng trong bụng còn con, cũng thể để con bé đời chịu thiệt thòi.”
Lưu Nhị Thúy vẫn luôn lẩm bẩm hy vọng m.a.n.g t.h.a.i con gái.
Nhắc tới cái bụng, thần sắc vốn còn do dự của bà trở nên kiên định, gật đầu: “ là vì con mà tranh một phen......”
Kỳ thực, bà ngốc, thể phát hiện việc Trương Lỗi đột nhiên đòi hai mươi đồng tiền là vấn đề.
Ở quê Lưu Nhị Thúy, cơ bản đều là đàn ông kiếm tiền, đàn bà quản tiền. Đàn bà quản tiền cũng để tiêu xài cho bản , mà là phân phối tiền đó hợp lý từng việc trong nhà.
Mẹ Lưu Nhị Thúy từng , đàn ông lập quỹ đen, là một dấu hiệu . Tích cóp chút tiền lẻ mua t.h.u.ố.c lá, uống rượu thì còn hiểu . lập cả một khoản lớn, thì .
Số tiền đó nhất định là tiêu cho đàn bà khác, nhưng nó chắc chắn đại biểu cho tâm tư của đàn ông đó đối với vợ, đối với gia đình, còn trọn vẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-144-khong-duoc-dua-co-thuong.html.]
Lưu Nhị Thúy cảm giác Trương Lỗi chính là như .
Trương Lỗi vẫn luôn ghét bỏ bà , bà , nhưng cũng xác định Trương Lỗi coi bà là vợ sẽ sống cả đời.
dạo gần đây, bà cảm thấy đàn ông đó ngoài sự ghét bỏ, hình như còn chút gì đó khác...
Như Mai mải mê dạo chợ, chỗ ngó một cái, chỗ xem một hồi, qua lâu mới phát hiện Tần Hàn Thư và Lưu Nhị Thúy theo .
Nhìn quanh một lượt, cũng thấy bóng dáng hai .
Như Mai tại chỗ đợi một lúc, vẫn thấy ai tới, liền tính tìm.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu xanh thẫm, cổ tròn để lộ cổ áo sơ mi trắng bên trong. Áo len túi, túi quần quá nhỏ, nên cô đeo một cái túi đeo chéo màu xanh quân đội.
Cô mua hai con cá vàng, vì để tiện hai tay cầm bể cá, liền quăng cái túi mông.
Cô hề ý thức nguy hiểm, kiểu đeo túi đó ở nơi đông chen chúc, chính là mời gọi trộm nhất.
Hoắc Chấn Đạc cùng hai gã dựa một gốc cây hút thuốc, bộ dạng lười biếng, đôi mắt híp vẫn luôn Như Mai đang nhảy tới nhảy lui trong chợ như một con thỏ.
Hai gã bên cạnh cũng , còn xem kịch vui mà bàn luận.
Huynh Giáp: “Con bé ngốc ngốc hai thằng móc túi bám theo .”
Huynh Ất: “Không đúng, là ba thằng.”
Huynh Giáp kỹ , “ là ba thằng thật, ngon.”
Huynh Ất: “Lúc nó mua cá móc cả đống tiền mặt, tiện tay nhét túi, túi còn đeo tùy tiện như thế, trộm nó thì trộm ai?”
Huynh Giáp: “Giờ chỉ chờ xem ba thằng móc túi thằng nào thắng thôi.”
Huynh Ất hì hì: “ mà nữ đồng chí xinh thật, trắng như quét một lớp sơn lót! Mày bảo tao nên lên hùng cứu mỹ nhân ? Biết cô lấy báo đáp!”
Huynh Giáp cũng đáng khinh, “Vậy mày thử , thành công thì đừng quên em, bảo chị dâu giới thiệu cho tao một mối.”
“Hoắc ca......” Huynh Ất đầu, định gì với Hoắc Chấn Đạc, liền thấy vứt mẩu t.h.u.ố.c lá, sải bước về một hướng.
Hoắc Chấn Đạc đến lưng Như Mai, một tay tóm lấy bàn tay đang thò túi xách của cô.
Tên trộm tưởng kín đáo, ngờ bắt, vội vàng giãy bỏ chạy.
bàn tay tóm lấy như gọng kìm sắt, thể nào giãy .
Tim tên trộm chùng xuống, gặp thứ dữ .
“Biết đây là bãi của ai ?” Hoắc Chấn Đạc lạnh lùng .
Tên trộm sững sờ, kỹ đặc điểm mặt Hoắc Chấn Đạc, tim càng chìm xuống, “Xin Hoắc ca, em dám nữa.”
Kỳ thực đối với cái chợ mà , trộm cắp cũng gây tổn thất gì. Tự bảo quản tài sản là trách nhiệm của mỗi , chợ nghĩa vụ quản.
Hơn nữa, ở một ý nghĩa nào đó, chợ đen và trộm cắp mới là thuộc về cùng một thế giới.
Nhìn thấy trộm móc túi, mà như Hoắc Chấn Đạc chủ trì công đạo, là phát lòng từ bi cũng ngoa.
Tên trộm tự nhận xui xẻo, cầu xin tha thứ, Hoắc Chấn Đạc cũng chỉ điều kiện, bắt tên trộm xuất hiện ở bãi của nữa.
Như Mai thấy tiếng chuyện lưng, sớm , gặp trộm, còn là Hoắc Chấn Đạc cứu vớt tài sản của .
Như Mai cảm động đến gì cho .
“Hoắc Chấn Đạc, thật trùng hợp là giúp .”
“ nợ một ân tình nữa .”
“ nên cảm ơn thế nào đây??”
Biểu cảm của Hoắc Chấn Đạc vốn còn bình thường, đến câu cuối cùng khỏi co giật.
Hắn nhíu mày, cảnh cáo: “Không đưa cờ thưởng!”