Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 147: Cảm giác gánh nặng trên vai nặng nề hơn rất nhiều!
Cập nhật lúc: 2025-10-28 00:53:53
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Hàn Thư qua, hỏi: “Là với Dương Quang Vũ ạ?”
“Ừ,” Chu Duy Quang gật đầu, đưa thư cho Tần Hàn Thư, “Em cũng xem , trong thư hết một nửa là hỏi em đấy.”
Tần Hàn Thư , nhận lấy thư.
Xem xong, Tần Hàn Thư : “Thư hồi âm cứ để em , tiện thể báo cho họ em thai. Anh gì thêm ?”
Chu Duy Quang lắc đầu, “Cũng chỉ là hỏi thăm gia đình thôi, gì đặc biệt, em xem .”
“ , bố hỏi chúng , Hoa Lan kết hôn về , thấy là thôi ? Em m.a.n.g t.h.a.i cũng tiện.” Chu Duy Quang .
“Em đồng ý!” Tần Phi Dương xen , : “Mang thai vốn vất vả, thích hợp đường dài mệt mỏi.”
Tần Hàn Thư cũng nghĩ , vất vả là một chuyện, chủ yếu là mấy tháng đầu m.a.n.g t.h.a.i xác thực nhiều nguy hiểm.
Chờ về đến nhà , Tần Hàn Thư : “Ngày mai em xuống bách hóa dạo một vòng, mua thêm ít quà cưới cho Hoa Lan gửi về.”
Chu Duy Quang : “Em cứ quyết định là , nếu tiền đủ thì , ứng một tháng lương.”
Từ khi kết hôn, Chu Duy Quang đưa hết tiền tiết kiệm của cho Tần Hàn Thư, lương tháng cũng là Tần Hàn Thư lĩnh.
Ngay cả thứ giải trí duy nhất của – t.h.u.ố.c lá, cũng là Tần Hàn Thư mua để sẵn ở nhà.
Trong túi Chu Duy Quang khi một đồng nào.
Tần Hàn Thư từng đề nghị cho tiền tiêu vặt, nhưng Chu Duy Quang cần, chỗ tiêu, lúc nào cần dùng tiền thì hỏi Tần Hàn Thư là .
Vợ lĩnh lương, chuyện ở khu nhà ở của bộ đội kỳ thực phổ biến, bao gồm cả Lưu Nhị Thúy lầu , cũng đều như .
giống như Chu Duy Quang, trong túi một xu, thì đúng là mấy .
Chu Duy Quang cũng hỏi han gì về chi tiêu trong nhà, cho nên lúc mới câu “nếu tiền đủ”.
Tần Hàn Thư bật lắc đầu, “Anh tưởng em tiêu tiền như nước , thu nhập của hai vợ chồng một tháng cộng hơn trăm đồng, chi tiêu trong nhà mới bao nhiêu? Còn tiền tiết kiệm khi cưới của nữa, mà đủ?”
Hơn nữa đồ cô tích trữ trong gian vẫn còn kha khá, thỉnh thoảng lấy một ít trộn đồ dùng hàng ngày, bất tri bất giác cũng tiết kiệm nhiều.
Chu Duy Quang nghĩ nghĩ, : “Tư lệnh Trần của khu đồn trú lương cao hơn nhiều, mà nhà ông hầu như tháng nào cũng thâm hụt, thỉnh thoảng còn ứng lương.”
Vị Tư lệnh Trần chính là phát biểu trong đám cưới của họ, Tần Hàn Thư Chu Duy Quang , vị coi như là quý nhân của Chu Duy Quang.
“Nhà Tư lệnh Trần đông mà, con trai con dâu, con gái con rể, đều ở chung với ông , còn cháu nội cháu ngoại. Cả gia đình đều trông một lương của ông , mà ai cũng hưởng thụ đồ , kinh tế eo hẹp cũng là bình thường.”
Tư lệnh Trần kỳ thực tuổi lớn, hình như mới ngoài 50, chỉ là kết hôn sớm, con trai con gái cũng kết hôn sớm, nên còn trẻ mà tam đại đồng đường.
“Cũng .” Chu Duy Quang miệng thì đáp lời, mà tâm trí bay mất.
Chức vụ và cấp bậc của Tư lệnh Trần đều thấp, là vị trí cao nhất mà phần lớn cán bộ trung-cơ sở như Chu Duy Quang khả năng leo tới.
mà...... Chu Duy Quang tưởng tượng một chút đến lúc con cháu đầy đàn, đám cháu ríu rít vây quanh đòi cái cái , mà tiền...
Trước đây, Chu Duy Quang vẫn luôn lấy Tư lệnh Trần mục tiêu phấn đấu cả đời.
Giờ xem , tầm mắt của đặt cao hơn nữa.
Chà, cảm giác gánh nặng vai nặng nề hơn nhiều!
Tần Hàn Thư tính toán lợi dụng thời gian nghỉ trưa, chạy xuống dạo một vòng, chọn quà cưới cho Chu Thụy Lan.
Ngô Ánh Hà , cũng hứng khởi đòi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-147-cam-giac-ganh-nang-tren-vai-nang-ne-hon-rat-nhieu.html.]
Tần Hàn Thư tự nhiên đồng ý.
Khoảng cách xa, gửi bưu điện mất thời gian, cũng tiện mua đồ quá quý giá.
Tần Hàn Thư trong lòng tính toán sơ bộ, định mua hai bộ quần áo kiểu dáng thời thượng, cộng thêm chút đặc sản địa phương.
Thế là, cô thẳng đến quầy quần áo .
Cô bán hàng ở quầy thấy Ngô Ánh Hà, khuôn mặt vốn đang nhàn nhạt lập tức nở nụ nhiệt tình.
“Dì Ngô, lâu lắm dì xuống chỗ bọn cháu chơi.”
“Hơi sức mà chơi,” Ngô Ánh Hà xua xua tay, “Công việc còn xuể đây .”
Ánh mắt cô bán hàng lóe lên, “Có tin đồn là đơn vị năm nay tăng phúc lợi ? Cũng là tăng phúc lợi kiểu gì.”
Một cô bán hàng khác cũng ghé qua, “Thứ khác em cầu, chỉ cầu đừng phát tóc tiên khô nữa... Đổi thành cá chiên giòn cũng , em thích ăn món cá hoa vàng!”
Ngô Ánh Hà dỗi: “ còn ăn món cá hoa vàng nữa là, nhưng cũng mà phát chứ!”
Nói , Ngô Ánh Hà đưa mắt hiệu cho Tần Hàn Thư.
Tần Hàn Thư suy nghĩ một chút, mới hiểu ý Ngô Ánh Hà là bảo cô tiếp.
“Cá chiên giòn thì , nhưng dầu lạc, mỗi lĩnh 1 cân.”
Hai mắt của hai cô bán hàng lập tức sáng rực.
“1 cân dầu lạc á? Thế thì còn hơn cá gì nữa!”
Lượng dầu cung cấp cho mỗi hàng tháng chỉ nửa cân, mà chủ yếu là dầu đậu nành, đãi ngộ của công nhân viên chức bách hóa dù đến , cũng khó mua thêm một hai cân dầu.
Bách hóa 100 Giang Thành là một trong ít các bách hóa quốc, quyền thu mua quốc và hạn ngạch nhập khẩu.
Đầu năm nay, một Sở Nông nghiệp tỉnh nọ bằng cách nào tìm lãnh đạo bách hóa, nhờ hỗ trợ nhập khẩu một lô phân bón hóa học, bách hóa đồng ý.
Bên thanh toán một khoản, nhưng đến khi hàng về, lúc trả khoản còn thì dây dưa trả, cuối cùng bách hóa cử đến tận nơi đòi nợ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Sau đó mới phát hiện bên cố ý trả tiền, mà là nghèo thật, nghèo đến mức bồn hoa cửa Sở cũng trồng hoa, mà trồng rau.
Lúc đó đang là mùa lạc, mà tỉnh đó trồng nhiều lạc, liền hỏi thể dùng lạc để trừ nợ .
Nghĩ thì bên đó cũng dễ dàng gì, chạy vạy ngược xuôi bao nhiêu cửa, đến tận Giang Thành để tìm phân bón, chắc chắn cũng là dồn đường cùng.
Tóm cũng là vì nước vì dân, chứ bỏ túi riêng.
Cứ như , kéo về gần nửa toa tàu lạc.
Nhiều lạc như cũng khó bán, vẫn luôn chất đống ở đó. Gần đến cuối năm, mới kiến nghị lãnh đạo, là liên hệ một xưởng ép dầu ép thành dầu mà bán, cuối năm chắc chắn bán chạy.
Lãnh đạo nghĩ cũng đúng, nhưng thôi đừng bán nữa, dứt khoát chia cho công nhân viên chức phúc lợi .
Thế là, năm nay mới phúc lợi mỗi một cân dầu lạc.
Tin ở cấp cao là bí mật, nhưng cấp chỉ mới phong thanh, chứ tình hình cụ thể.
Ngay cả ở Phòng Tổ chức Cán bộ cũng chỉ Ngô Ánh Hà và Vương Nghênh Huy . mà, Ngô Ánh Hà , cũng nghĩa là Tần Hàn Thư .
Ngô Ánh Hà bảo Tần Hàn Thư , cũng là để cô kéo gần quan hệ với hai cô bán hàng, tiện cho việc mua sắm tiếp theo.
Quả nhiên, Tần Hàn Thư dứt lời, ánh mắt hai cô bán hàng cô lập tức thiết hẳn lên.