Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 64: Dùng Hồ Văn Văn làm vật tế, để bái lạy Tần Hàn Thư, vị Phật sống này
Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:16:30
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ Văn Văn ngàn tính vạn tính, tính đến việc bây giờ Triệu Như hận cô đến mức nào.
Tần Hàn Thư trong mắt Triệu Như trở thành một tàn nhẫn độc ác thần cơ diệu toán, đáng sợ vô cùng.
Cô dám hận Tần Hàn Thư, chỉ thể đổ hết nguyên nhân khiến rơi cảnh hiện tại cho Hồ Văn Văn.
Nếu Hồ Văn Văn lôi kéo cô cuộc đấu với Tần Hàn Thư, cô thể gả cho Ngưu Toàn Căn??
Mắt Triệu Như lóe lên một tia oán độc, nhưng nhanh giấu .
Cô hỏi: “Cô giúp cô gì?”
“Thông minh!” Hồ Văn Văn hài lòng gật đầu, “Vẫn là chuyện .”
Triệu Như nhíu mày: “Trộm... chuỗi hạt đó?”
Hồ Văn Văn gật đầu.
Triệu Như thiếu chút nữa nhịn mà xông lên cào nát mặt Hồ Văn Văn.
Hồ Văn Văn cho rằng cô não ? Xúi giục cô ngã hai ở cùng một chỗ?
Đồ Tần Hàn Thư mang theo bên , cô mà lấy ?! Huống chi , Tần Hàn Thư chắc chắn càng đề phòng hơn.
Hồ Văn Văn là cố ý hại cô chứ?!
... Hồ Văn Văn lợi dụng cô , cô cũng thể ngược lợi dụng Hồ Văn Văn.
Đầu óc Triệu Như xoay chuyển, : “Làm cô lừa ? Cô trông thế , còn thể kiếm vé tàu về thủ đô ?”
Mua vé tàu cần giấy giới thiệu, chỉ tiền là .
Hồ Văn Văn khinh miệt .
“Có ánh sáng thì bóng tối, quy định thì phá vỡ quy định, đạo lý cô hiểu ?”
Trên chợ đen, chỉ cần tiền, hầu hết các vấn đề đều thể giải quyết.
Khi Hồ Văn Văn xuống nông thôn, bà cụ Hồ chịu cho nhiều, chỉ cho hai mươi đồng.
Hồ Binh Binh từ nhỏ lời Hồ Văn Văn, Hồ Văn Văn tìm lóc kể khổ, liền trộm 200 đồng của bà cụ Hồ cho cô .
Hồ Binh Binh là cục cưng của bà cụ Hồ, bà cụ Hồ đề phòng .
Xuống nông thôn tiền cũng tiêu , tiền phần lớn vẫn còn trong túi, đủ để Hồ Văn Văn trở về thủ đô.
Triệu Như vẫn tin, : “Cô cho thấy vé tàu .”
Hồ Văn Văn kiên nhẫn nhíu mày, từ trong túi lôi hai tấm vé tàu, giơ cho Triệu Như xem.
Đây là cô chuẩn cho , một tấm là sáng mai từ huyện tỉnh, một tấm là ngày từ tỉnh thủ đô.
“Thế thể chứng minh bản lĩnh của chứ?”
Mắt Triệu Như đều nóng lên, đưa tay lấy.
Hồ Văn Văn lập tức nhét túi.
“Chỉ cần cô giúp lấy chuỗi hạt đó, hai tấm vé tàu là của cô.”
Triệu Như Hồ Văn Văn, hừ : “ tin cô, trừ phi cô đưa vé tàu cho .”
Hồ Văn Văn nhạo: “Cô cho là đồ ngốc ? Cầm vé tàu cô chạy mất thì ?”
Hai cứ thế giằng co.
Cuối cùng vẫn là Triệu Như : “Vậy cô đưa cho chút tiền , nếu gì hết.”
Hồ Văn Văn cáu kỉnh trừng mắt Triệu Như một lúc lâu: “Được, cho cô 50.”
Với cái đầu của Triệu Như, tiền cũng cửa chợ đen ở , sợ cô tự chạy mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-64-dung-ho-van-van-lam-vat-te-de-bai-lay-tan-han-thu-vi-phat-song-nay.html.]
Mắt Triệu Như sáng lên: “Lần một trăm.”
Thấy Hồ Văn Văn nhíu mày, Triệu Như vội : “Đừng mặc cả với , chuyện nguy hiểm thế nào, chính cô rõ nhất.”
Hồ Văn Văn tính toán quỹ đen của , đau lòng gật đầu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cô chỉ thể tự an ủi , tiền là chuyện nhỏ, đợi đến khi cải cách mở cửa, với bản lĩnh của cô , kiếm bao nhiêu tiền cũng thành vấn đề.
Bỏ một trăm đồng đ.á.n.h cược một nữa, thua cũng !
Triệu Như cầm lấy một trăm đồng, cố nén hưng phấn, với Hồ Văn Văn: “Phía tây công xã một ngôi nhà cũ bỏ hoang cô ? Tối mai 9 giờ, đến đó tìm cô, nếu đến, nghĩa là thành công, cô cứ .”
“Nhớ kỹ, là tối 9 giờ nhé, cô đừng mà chạy .”
Hồ Văn Văn cũng hưng phấn, cách quả nhiên đáng tin cậy, dù lấy , cũng sẽ liên lụy đến cô .
Sau khi tách khỏi Hồ Văn Văn, Triệu Như tiên tìm một nơi ai, nhét một trăm đồng tất, tìm Ngưu Tiểu Tam.
Ngưu Tiểu Tam thấy cô , quả nhiên tưởng cô chạy mất, sợ về Ngưu Toàn Căn dạy dỗ, lo đến sắp .
Triệu Như trong lòng lúc mới thấy hả hê một chút.
Trở về làng Hảo Loan, Triệu Như đến điểm thanh niên trí thức tìm Tần Hàn Thư, Ngưu Tiểu Tam đợi ở bên cạnh sân.
Tần Hàn Thư xong lời Triệu Như, lông mày cũng nhúc nhích: “Ồ, cô với chuyện gì?”
Triệu Như vội vàng : “ là bù đắp sai lầm của ! Hàn Thư, Hồ Văn Văn đang đợi ở ngôi nhà bỏ hoang phía tây công xã, cô thể tìm đến bắt cô . Cô trốn từ nông trường, cô bắt cô thể lập công.”
Tần Hàn Thư ngước mắt Triệu Như, hỏi: “Cô gì từ ?”
Bị thấu tâm tư, Triệu Như hổ một chút, dứt khoát thẳng: “ cô giúp về thành, quang minh chính đại mà về thành.”
Về thành hộ khẩu, đó là tình huống vạn bất đắc dĩ, đó, Triệu Như cũng tranh thủ một chút để quang minh chính đại trở về.
Tần Hàn Thư bây giờ cho cô cảm giác là, một loại bản lĩnh tà ma, cô dùng Hồ Văn Văn vật tế, để bái lạy Tần Hàn Thư, vị Phật sống .
Ai ngờ, Tần Hàn Thư cần suy nghĩ từ chối cô .
“Triệu Như, cô quên những gì với ? thể giúp một từng hại ? Còn về Hồ Văn Văn, dù nhúng tay, cô cho rằng cô thể trốn thoát ? Người của nông trường bây giờ lẽ đang đợi ở ga tàu hỏa đấy, cô tin ?”
Hồ Văn Văn đời , giai đoạn đầu dựa may mắn, giai đoạn dựa thế lực nhà chồng, thể cả đời thuận buồm xuôi gió, xử lý ai cũng nhẹ nhàng.
Kết quả, nuôi cái đầu thành đầu heo.
Triệu Như xong lời Tần Hàn Thư, sắc mặt trắng bệch, cách .
May mà cô tống tiền Hồ Văn Văn một trăm đồng, tính là thu hoạch gì.
“Triệu Như, cô cứ thành thật ở làng Hảo Loan , phụ giúp Toàn Căn nuôi nấng sáu đứa con trai, cho chúng nó lấy vợ thành gia, đợi chúng nó trưởng thành, tự nhiên sẽ nhớ đến cái của cô, hiếu thuận với cô.”
Triệu Như rùng , đây chính là điều cô kinh hãi.
Cô là một thanh niên trí thức thành phố, dựa cái gì mà phí hoài cả đời ở chỗ Ngưu Toàn Căn?
Cô rõ ràng xứng đáng với những điều hơn!
Tần Hàn Thư liếc sắc mặt Triệu Như, : “Ai, cũng cô tủi , nhưng cách nào ? Cô nông nỗi đều là do Hồ Văn Văn hại.”
“Cô xem, lúc quẩn quanh thế nào mà cứ lời cô ? Kết quả cô phạt chỉ là việc đồng áng ở nông trường, còn cô, đ.á.n.h cược cả cuộc đời đó.”
Giọng gần như mê hoặc, vang lên bên tai Triệu Như.
“Nếu tương lai chính sách đổi, cô vẫn cơ hội về thành, còn cô cả đời giam cầm mảnh đất cao nguyên hoàng thổ , dựa cái gì chứ?”
“Cô để cô , cũng giống như cô ?”
Triệu Như thoáng chốc hoảng hốt, lời của Tần Hàn Thư như tiếng vọng, vang vọng bên tai cô .
Dựa cái gì...
! Dựa cái gì chứ?!