Rất nhanh, công an đến và áp giải tên trộm .
 
Bộ phim sắp  chiếu  từ đầu.
 
 Tần Hàn Thư  kéo Chu Duy Quang  về,  xem tiếp nữa.
 
Chu Duy Quang  vẻ  cam lòng: “Vẫn  xem xong mà.”
 
Hắn  đồng hồ: “Bên Hoa Lan cũng còn sớm.”
 
Tần Hàn Thư: “…Phim  đến  ? Chúng   dạo ven đường,  chuyện phiếm   ?”
 
Chu Duy Quang sững ,  : “Được!”
 
Hôm nay thời tiết  ấm áp, Tần Hàn Thư mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo bông.
 
Cổ áo len cao kéo dài đến cằm,  sắc xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm trắng nõn trong veo.
 
Tóc Tần Hàn Thư cũng  dài đến ngang lưng,  nàng tết thành một b.í.m tóc lớn, thả  ngực.
 
Ánh mắt Chu Duy Quang lướt từ khuôn mặt trắng trẻo của nàng đến b.í.m tóc đen nhánh, qua  vài , một lúc lâu  vẫn  nỡ rời .
 
Tần Hàn Thư dĩ nhiên nhận  ánh mắt , trong lòng bất giác  chút ngượng ngùng.
 
 nàng ngay  đó nghĩ ,  dù  cũng  sống hai kiếp ,  nên chỉ vì   vài  mà   hổ.
 
Thế là nàng ưỡn ngực, cố gắng tỏ  tự nhiên, phóng khoáng, thần sắc bình thản.
 
“Anh tư, dù  cũng đang rảnh,  kể cho em  chuyện nhập ngũ của  ?”
 
Chu Duy Quang ngơ ngác một lúc, hỏi: “Cô   gì?”
 
Tần Hàn Thư nghĩ một lát: “Ví dụ như  vất vả ? Hay là  chuyện gì thú vị ? À đúng ! Em  dì Triệu   lập   nhiều công lao đấy!”
 
“Vất vả thì dĩ nhiên là , nhưng cũng ,  thể khắc phục . Còn chuyện thú vị,  đúng là  nhớ  một chuyện khá buồn .”
 
Chu Duy Quang hắng giọng, kể.
 
“Hồi còn là tân binh,  một  lính ngủ giường bên cạnh  tên là Đầu To. Một đêm nọ   buồn tiểu, nhưng  lười   dậy  vệ sinh. Vừa  đầu giường    một cây chổi,   liền tiện tay rút cán chổi .”
 
“Cán chổi đó ở giữa rỗng ruột, thế là   cứ thế dùng cán chổi để tiểu xuống giường .”
 
Nói đến đây, chính Chu Duy Quang cũng bật .
 
“Người giường  đang khát nước, mơ thấy   uống nước, ai ngờ trong thực tế  thật sự  ‘cam lộ từ  trời rơi xuống’,   cứ thế há miệng  hứng lấy.”
 
Tần Hàn Thư cũng  theo: “Lúc đó ai  thấy cảnh  ?”
 
“.” Chu Duy Quang chỉ  : “Lúc Đầu To loay hoay với cây chổi là   tỉnh .”
 
Chu Duy Quang nhớ  cảnh tượng lúc đó,  nhịn  .
 
Tần Hàn Thư lặng lẽ liếc .
 
Lúc đó chắc  cũng nín  trơ mắt     “trời ban cam lộ” như   ?
 
Cũng gian xảo  phết.
 
Khi , Chu Duy Quang cũng giống như Triệu Xuân Miêu,  má  một lúm đồng tiền lớn. Chỉ là bình thường  ít , nên  ai để ý.
 
Chu Duy Quang cũng  giỏi khơi gợi chủ đề,  khi trả lời xong câu hỏi của Tần Hàn Thư,  liền   nên  gì nữa.
 
Hai  dần dần im lặng, bước chân cũng chậm .
 
Lá khô ven đường xoay tròn  rơi xuống đất.
 
Thời gian dường như cũng trôi chậm .
 
Nếu   Chu Thụy Lan đột nhiên xuất hiện,  khí  lẽ sẽ chậm đến mức tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-73-han-co-the-chiu-dung-duoc-moi-thu.html.]
 
Chu Thụy Lan chạy từ phía  tới, Dương Quang Vũ cũng  theo .
 
Đến gần, Chu Thụy Lan  thở hổn hển : “Anh ba,  tự xem  thời gian ! Đã hẹn đến cổng nhà hát đón em, em đợi nửa tiếng  vẫn  thấy các  , đành  tự  tìm.”
 
Cũng may huyện thành  lớn,  Chu Duy Quang và Tần Hàn Thư chắc chắn cũng đang ở gần đó chờ cô,  bao lâu  quả nhiên tìm  hai .
 
Tần Hàn Thư  đồng hồ, “Ối” một tiếng: “Thật là,  trôi qua lâu như  !”
 
Chu Duy Quang  chút  vui: “Em đợi thêm một lát thì  ? Dù  trời cũng còn sớm mà.”
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Còn nhất định  tìm đến đây  gì!
 
Dương Quang Vũ vội phụ họa: “Anh ba  cũng đúng, dù  trời còn sớm,  là qua nhà  ăn tối  hẵng về?”
 
Dương Quang Vũ  nỡ xa Chu Thụy Lan,   cũng  mời .
 
 nào  ai  đầu gặp mặt  đến nhà  khác ăn cơm? Chu Thụy Lan kiên quyết từ chối.
 
Lúc   thấy,  càng  chút  kiên nhẫn: “Đã    ,   cứ nhắc mãi chuyện  ?”
 
Dương Quang Vũ  hiền lành: “Lỗi của ,   nhắc nữa.”
 
Chu Thụy Lan  cảm thấy     quá đáng, liền dịu giọng : “ tìm    ,   thể về  .”
 
Dương Quang Vũ chào Chu Duy Quang và Tần Hàn Thư,  lưu luyến  Chu Thụy Lan vài , mới đưa hai túi hạt dẻ rang đường trong lòng cho cô, bịn rịn rời .
 
Đợi đến khi bóng dáng Dương Quang Vũ  khuất hẳn, Chu Thụy Lan vẫn còn dõi theo.
 
Tần Hàn Thư tiến lên: “Này,  hồn!”
 
Chu Thụy Lan giật : “Làm em hết hồn!”
 
Tần Hàn Thư  trêu chọc: “Xem  em  hài lòng với  Dương Quang Vũ  nhỉ.”
 
Chu Thụy Lan nghĩ một lúc, gật đầu: “ là  hài lòng, nhưng  em , dù  hài lòng đến mấy cũng  tìm hiểu một thời gian .”
 
Tần Hàn Thư gật đầu đồng tình: “Dù  em cũng còn nhỏ,  vội, cứ từ từ xem xét, tìm hiểu một hai năm cũng là chuyện bình thường.”
 
Chu Duy Quang liếc  Tần Hàn Thư: “Cần  một hai năm lâu như  ? Nếu thích  thì  thể kết hôn sớm hơn  ?”
 
Tần Hàn Thư : “Kết hôn là chuyện cả đời, dĩ nhiên  hiểu đủ về đối phương. Ai cũng ít nhiều  tật , những điều đó cần  phát hiện và dung hòa trong quá trình tìm hiểu. Nếu  hợp  thì chia tay sớm còn hơn.”
 
Chu Thụy Lan gật đầu: “Mẹ cũng  ,  bảo lỡ như đợi đến lúc kết hôn  mới phát hiện đối phương  tật  gì   chịu nổi, thì   chỉ  cãi vã suốt ngày thôi.”
 
Nghe đến đây, Chu Duy Quang liếc  Tần Hàn Thư.
 
Có tật  gì mà nghiêm trọng đến mức  chịu nổi chứ?
 
Hắn  thể chịu đựng   thứ!
 
Tần Hàn Thư: “ , cho dù  đó yêu đương  , cũng  thể đảm bảo  hôn nhân  thứ đều suôn sẻ, nhưng dù  cũng  hơn hôn nhân sắp đặt nhiều.”
 
“Tóm ,” Tần Hàn Thư thở dài: “Hôn nhân, dù thế nào cũng  chút yếu tố may rủi.”
 
Chu Duy Quang bật : “Tuổi còn nhỏ mà như bà cụ non.”
 
Tần Hàn Thư  ,   gì nữa.
 
Chu Duy Quang  bắt đầu lo lắng,   hứa với gia đình trong vòng một năm.
 
Người  tìm hiểu thôi  mất một hai năm .
 
Hơn nữa, còn    chịu tìm hiểu với    nữa.
 
Chu Duy Quang  chút bực bội gãi đầu.
 
Không ,   tốc chiến tốc thắng,  giữ chỗ  !