Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 95: Em có nóng không?
Cập nhật lúc: 2025-10-27 05:20:07
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy nhiên, hai giờ , Phạm Hồng Hà thu hồi lời chê bai trong lòng. Nhìn Chu Duy Quang đang tới, chị thầm gật đầu, cũng , ngốc đến mức cứu vãn . Phạm Hồng Hà liếc Tần Hàn Thư đang chăm chú xem khỉ ăn táo, lặng lẽ xa.
Chu Duy Quang bên cạnh Tần Hàn Thư, một lúc thấy nàng hề phát hiện, liền ho một tiếng: “Khỉ ăn táo đến ?” Tần Hàn Thư đầu thấy Chu Duy Quang, biểu cảm cũng gì kinh ngạc. Nàng chỉ con khỉ trong sân: “Anh xem nó kìa, ăn táo còn nhả vỏ.”
Chu Duy Quang kỹ, quả nhiên thấy con khỉ c.ắ.n một miếng táo, ngậm trong miệng vài cái, “phụt” một tiếng nhả một miếng vỏ táo, phần thịt quả vỏ táo gặm sạch sẽ. Tần Hàn Thư dựa lan can, một tay chống cằm, xem một cách thích thú. Chu Duy Quang cũng xem cùng nàng, mãi đến khi con khỉ đó ăn xong hai quả táo, Tần Hàn Thư mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
“Không , công việc là việc quan trọng nhất của , sẽ lấy công việc cớ để việc khác ?” Tần Hàn Thư tủm tỉm Chu Duy Quang. Lời của Chu Duy Quang với Phạm Hồng Hà, nàng đều thấy. Thần sắc Chu Duy Quang hề đổi, nghiêm túc : “Công việc xong , thể việc khác.” Tần Hàn Thư bật thành tiếng.
Thời tiết nóng nực, ai cũng phơi nắng đến mồ hôi nhễ nhại, cũng vì Tần Hàn Thư vẫn luôn đây xem khỉ, nhiều, nên khuôn mặt trong sáng của nàng trông đặc biệt tươi mát. Chu Duy Quang chỉ cần , cũng cảm thấy như một làn gió mát thổi qua, tác dụng giải nhiệt hạ nhiệt độ thể so với quạt điện!
“Anh tư,” Tần Hàn Thư nghiêng đầu về phía Chu Duy Quang, “Anh cứ chằm chằm em gì ?” Chu Duy Quang ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay trời nóng thật.” Tần Hàn Thư liếc chiếc cúc áo cài kín mít của , : “Nóng thì thể cởi áo khoác .”
Qua lớp vải mỏng của chiếc áo khoác, Tần Hàn Thư thấy dấu vết của chiếc áo lót bên trong của Chu Duy Quang. Ở vườn thú ít đồng chí nam chỉ mặc một chiếc áo lót, vài ông cụ thậm chí còn cuộn áo lót lên, để lộ bụng. Chu Duy Quang nghĩ , quân dung là một chuyện, mặt khác, cũng quá hở hang mặt Tần Hàn Thư, cảm thấy ngại.
Tần Hàn Thư thấy chịu, thầm thở dài, thật sự sợ nóng. “Đi thôi.” Tần Hàn Thư . Chu Duy Quang hỏi: “Đi ?” Tần Hàn Thư khó hiểu : “Không hẹn hò với em ? Chẳng lẽ cứ đây xem khỉ mãi ?”
“Hẹn hò?” Chu Duy Quang từng qua từ , nhưng nhanh chóng hiểu ý nghĩa của nó, khuôn mặt đen sạm lập tức nóng lên: “, , …” Tần Hàn Thư bước , Chu Duy Quang thấy , vội vàng theo . Tần Hàn Thư chọn con đường nhiều bóng cây, một lúc, phát hiện một cái hồ nhân tạo, trong hồ lá sen như đĩa, ven bờ là một hàng liễu rủ.
Bên nhiều , Tần Hàn Thư định qua ghế dài gốc liễu , kết quả đầu, phát hiện Chu Duy Quang biến mất. Nàng tại chỗ đợi một phút, Chu Duy Quang mới theo kịp, trong tay cầm ba cây kem que, miệng còn ngậm một cây. Tần Hàn Thư vội vàng nhận lấy cây kem trong tay .
“Có ba vị, cũng em thích ăn vị gì, nên mỗi vị mua một cây.” Chu Duy Quang . Tần Hàn Thư bật : “Em cũng ăn hết .” Chu Duy Quang: “Em cứ ăn , còn để cho là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-95-em-co-nong-khong.html.]
Tần Hàn Thư chọn một cây vị bơ, đưa hai cây còn : “Vậy cho , em ăn một cây là đủ .” Chu Duy Quang ba hai miếng ăn xong một cây, c.ắ.n đến rôm rốp. Răng còn khá …
Tần Hàn Thư xuống ghế dài, từ từ ăn kem que, gió từ mặt hồ thổi qua, mang theo chút mát mẻ. Mùa qua mùa hoa sen nở rộ, giữa một màu xanh biếc, chỉ ở những nơi lá sen xếp chồng lên , thỉnh thoảng mới thể thấy một mảng hồng phớt. Khung cảnh vẫn lòng , bên hồ cũng mát mẻ, Tần Hàn Thư nảy ý định ở lâu. Dùng khóe mắt liếc Chu Duy Quang, phát hiện đang chằm chằm , Tần Hàn Thư mặt dâng lên một tia ngượng ngùng, miệng vô thức mút kem que.
Người , cũng một câu, chẳng lẽ nào cũng trông chờ nàng khuấy động khí? Như thể tiếng lòng của Tần Hàn Thư, Chu Duy Quang thật sự nhanh mở miệng. “Em nóng ?” Câu hỏi , Chu Duy Quang kìm nén lâu.
Thời tiết , đừng là bên ngoài, ngay cả khi phơi nắng cũng thể đổ mồ hôi, tại Tần Hàn Thư đổ mồ hôi? Chu Duy Quang cẩn thận quan sát lâu, mặt Tần Hàn Thư như một đóa hoa đào hồng phớt, sạch sẽ trong veo, thật sự mồ hôi. , mồ hôi thì tản nhiệt? Không tản nhiệt… nàng nóng ?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Hàn Thư Chu Duy Quang đang nghĩ gì, vẫn trả lời như thường: “Có nóng, nhưng ở bên hồ thì .” Chu Duy Quang hỏi: “Vậy tại em mồ hôi?” Tần Hàn Thư sững , lau trán : “Em mồ hôi mà, chỉ là tương đối ít thôi. Em chỉ nhiều mồ hôi khi vận động, còn dù nóng đến , mồ hôi cũng hạn.”
Chu Duy Quang gật đầu: “Vậy em ngày thường vận động nhiều hơn, mồ hôi cũng là thải độc, nếu em ít mồ hôi, độc tố sẽ tích tụ trong cơ thể.” Tần Hàn Thư: “…Ồ.” Chu Duy Quang: “ đây , ít mồ hôi thể là do khí hư hoặc huyết hư gây … đây đều là tin đồn vỉa hè, chính xác , em thể tìm bác sĩ xem .” Tần Hàn Thư: “…Được.”
Chu Duy Quang: “Bệnh viện quân khu một bác sĩ, là học trò của một danh y Trung y đây, nếu em nhu cầu, thể đưa em… giới thiệu em .” Tần Hàn Thư: “…Cảm ơn quan tâm, nhưng tạm thời cần, em cảm thấy thể chất của em vẫn khá .” Chu Duy Quang cũng khuyên nữa, gật đầu: “Sau nhu cầu, cứ tìm bất cứ lúc nào.”
Tần Hàn Thư bộ dạng nghiêm túc của Chu Duy Quang một lúc, cuối cùng nở một nụ rạng rỡ: “Vâng.” Chu Duy Quang đến ngẩn , ngay đó cũng nhếch khóe miệng theo. Trong phút chốc, gió bên hồ càng thêm sảng khoái.
Tuy nhiên, khí nhanh phá vỡ. Tần Hàn Thư cảm thấy cánh tay lộ ngoài ngứa ran, đưa tay đập một cái, trong lòng bàn tay liền một xác muỗi. Bên hồ mát mẻ thì mát mẻ, nhưng muỗi nhiều.
Tần Hàn Thư vốn định dậy , thấy Chu Duy Quang hành động nhanh hơn nàng, vèo một cái chạy mất tăm. Chưa đầy hai phút, Chu Duy Quang , trong tay cầm một cây quạt. “Lấy quạt ??” Chu Duy Quang : “Ông cụ bán kem que dùng để quạt mát, bỏ hai hào mua .”
“Anh ngốc ? Cái thứ đáng tiền, năm xu còn chê đắt.” Tần Hàn Thư chỉ cây quạt mo: “Huống chi cái còn cũ, mép xơ hết !” Chu Duy Quang xuống , phe phẩy quạt mo, hướng về phía Tần Hàn Thư. “Trong vườn thú bán, coi như là của hiếm thì quý .” Đôi mắt đen của Chu Duy Quang lặng lẽ Tần Hàn Thư, lẽ chính cũng phát hiện, trong đó lóe lên đầy vẻ lấy lòng.