Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1092: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 01:28:28
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dáng vẻ ngu ngốc
Lưu Tiền đó miêu tả gia đình quá , bố bận tâm chuyện Từ Mai ly hôn và thể sinh con, thế là họ quên những điều khác.
Không bận tâm cũng nghĩa là bố dễ ở chung!
Một bố chồng là , dù con dâu xinh giỏi giang, gia thế , cưới sinh con trai, cũng tránh khỏi bố chồng ghét bỏ.
Bố Lưu Tiền bận tâm Từ Mai ly hôn thể sinh con, chắc đối xử với cô .
Con dâu mới về, một chỉ dằn mặt, hành hạ giày vò thật kỹ, để con dâu mới ai là chủ trong nhà.
Xem Từ Mai lẽ gặp trường hợp như .
“Bọn họ hiện đang sống ở ?” Hoa Chiêu hỏi.
“Sống ở nhà chúng em.” Từ Mai mở mắt còn Hoa Chiêu .
Hoa Chiêu biểu cảm của cô, cũng cô ý kiến, nhưng nể mặt Lưu Tiền nên gì.
Không cũng đúng, con trai mua nhà, bố em đến ở thì .
Sau khi Từ Mai và Lưu Tiền kết hôn, Từ Mai chuyển đến nhà Lưu Tiền ở.
Đàn ông ai cũng cần giữ thể diện, nếu chuyển đến chỗ Từ Mai, tin đồn ngoài sẽ ăn bám.
“Ừm, từ xa xôi đến, bố hiếm hoi mới đến một , cứ chăm sóc , ăn uống t.ử tế .” Hoa Chiêu , mắt Lưu Tiền.
Đương nhiên là Lưu Tiền tự chăm sóc.
“Tay Từ Mai chạm nước lạnh nữa, đến nhiễm trùng viêm nhiễm, chỉ riêng bệnh cước thôi cũng sẽ để di chứng, mỗi năm đều ngứa ngáy, khó chịu đến c.h.ế.t , đau lòng ?” Hoa Chiêu Lưu Tiền .
Từ Mai đột nhiên mắt rưng rưng nước, ôm Hoa Chiêu dụi dụi .
Mèo con Kute
Người thể quan tâm cô đến , bây giờ lẽ chỉ còn Hoa Chiêu mà thôi.
Lưu Tiền... lẽ quan tâm cô hơn, nhưng chuyện ...
“Em ! Sau nhất định sẽ để cô đụng nước nữa!” Lưu Tiền tay Từ Mai .
Đương nhiên đau lòng.
Anh ngờ nông nỗi .
Trước đây ở nhà... bận tối mặt tối mũi, khi về nhà vì , Từ Mai và bố đều ngủ chung trong một căn nhà hang, một cái phản đất, đặt lưng xuống là ngủ ngay, động tác nào khác... mà hề thấy.
Thỉnh thoảng Từ Mai thấy liền lập tức giấu tay .
Cô cũng sợ đau lòng.
Cô thể để vì chuyện rửa bát nhỏ nhặt mà ầm ĩ với gia đình, để cả làng chê.
“Hừ.” Từ Mai đầu hừ nhẹ một tiếng nũng với Lưu Tiền.
“Ôi chao, hai về nhà hãy sến sẩm!” Hoa Chiêu đẩy Từ Mai.
, vợ chồng cãi ngoài đừng xen , bên bạn căm phẫn, một lát cãi yêu đương .
“Haha, bây giờ về nhà vội, bọn họ đều đang ở nhà nghỉ ngơi, đường mệt lử cả , hai đứa em , vội vàng đến thăm chị.” Từ Mai : “Chúng em còn mang đặc sản quê đến cho chị, em thật với chị, lúa mì ở đó đặc biệt thơm, là do khí hậu do giống lúa, em còn mang cả hạt giống đến cho chị!”
Từ Mai như dâng báu vật, đưa một túi nhỏ hạt giống cho Hoa Chiêu.
“Chị cứ thử nhân giống xem, trồng loại lúa mì hơn!” Từ Mai .
Hoa Chiêu cũng ngạc nhiên nhận lấy: “Ừm, chị sẽ thử.”
Cũng , đến lúc bắt tay cây lương thực .
Chỉ cần tối ưu hóa một chút chất lượng cây lương thực, nghiên cứu phát triển một giống mới, đó mới là cách giàu lớn.
Bởi vì nhu cầu thực sự quá lớn.
Lớn hơn nhiều so với rau củ, dâu tây.
Việc đối với cô còn đơn giản hơn cả xây nhà, mở nhà máy thực phẩm.
Đây vẫn là chuyên môn chính của cô.
Cô, một du học sinh chuyên ngành nông nghiệp, cũng nên tạo chút thành tựu .
Để giúp Diệp Minh tiến thêm một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1092.html.]
“Còn táo tàu, còn cái gọi là hắc mai biển, chua chua ngọt ngọt, cũng khá ngon.” Từ Mai lấy một đống đặc sản địa phương.
Hoa Chiêu thấy đều thích.
Đường Phương Hà mỉm , cô cảm thấy học một điều.
Trước đây cô đến thăm nhà, cơ bản đều tay , Hoa Chiêu thiếu thứ gì, đồ ăn thức uống đều hơn những thứ cô thể mua , cô cảm thấy tặng gì cũng là múa rìu qua mắt thợ.
Bây giờ cô , cũng quan trọng, Hoa Chiêu cũng thích nhận quà, hơn nữa hình như đặc biệt thích nông sản, đặc sản địa phương.
Ừm, cô sẽ ngoài tìm thử.
“Hai cứ , cơm.” Hoa Chiêu .
“Không cần , chúng em đến thăm chị một lát, thấy chị ở đây là nhà máy thực phẩm thứ đều bình thường, chúng em yên tâm , cũng về ngủ đây.” Từ Mai : “Đoạn đường em mệt đến gãy cả lưng.”
“Vậy , hai về nghỉ ngơi .” Hoa Chiêu .
“À, cho em xin một lọ t.h.u.ố.c mỡ của chị, nó em e là tối nay sẽ ngủ .” Cô lọ t.h.u.ố.c mỡ mà Hoa Chiêu thoa lên tay .
Mùa đông bây giờ so với thời hiện đại thì lạnh.
Tuy vùng Đông Bắc, nhưng Bắc Kinh cũng thuộc miền Bắc, mùa đông thường xuyên âm mười mấy, hai mươi mấy độ.
Người xung quanh khó tránh khỏi cước.
Cô liền tự một loại t.h.u.ố.c mỡ nhỏ, thêm một chút tinh chất thực vật t.h.u.ố.c trị cước sẵn, nhiều, việc gì khác, nhưng chữa bệnh cước thì vấn đề gì.
Từ Mai từng dùng một lọ từ lâu đây, cứ tưởng đời sẽ bao giờ cước tay nữa, ngờ cái tay cước đến mức còn hình thù gì nữa .
“Cầm lấy.” Hoa Chiêu cái tay cô , đoán là chân cô cũng khá hơn là bao, liền mở tủ lấy hết đồ dự trữ đưa cho cô, bốn năm hộp.
“Cảm ơn nhé.” Từ Mai cầm lấy vui vẻ cùng Lưu Tiền rời .
Về đến nhà, họ phát hiện những sắp xếp nghỉ ngơi khi họ ngoài đều nghỉ, mà đang ăn cơm.
Trong nhà kê bốn năm cái bàn mới đủ chỗ cho 20 lớn, 10 đứa trẻ.
Bữa ăn rõ ràng gần hết.
“Ôi chao, thằng ba về đấy .” Mẹ Lưu Tiền Lưu Tiền hỏi: “Ăn cơm ?”
“Chưa ạ.” Lưu Tiền cái bàn gần như còn gì .
“Chưa ăn ?” Mẹ Lưu Tiền ngạc nhiên: “Không đến nhà bà chủ của các con ? Bà chủ giữ ăn cơm ? Không quan hệ với bà chủ ?”
“Có giữ ạ, nhưng chúng con ở , về cơm cho .” Từ Mai .
Làm ăn vài năm, cô còn là y tá trưởng chỉ cãi như nữa, cô lời ý .
Cô cũng cố gắng hòa nhập gia đình Lưu Tiền .
“Ôi chao, con dâu thằng ba kìa, hiếu thảo bao.” Một phụ nữ ở bàn khác .
Từ Mai , đây là hàng xóm cạnh nhà Lưu Tiền, tên gì cô căn bản nhớ nổi!
Thân thích nhà Lưu Tiền cô còn nhớ hết nữa là.
Mẹ Lưu Tiền nhếch mép, đưa cái chén trong tay cho Từ Mai: “Múc cho chén cơm.”
Từ Mai đưa bàn tay sưng đến đáng sợ đón lấy, Lưu Tiền lập tức đỡ lấy cái chén : “Con .”
Trong phòng chợt tĩnh lặng.
Nhà bọn họ, , ở nơi bọn họ, đàn ông công việc !
Nhà ai mà phụ nữ? Chỉ cần một phụ nữ, công việc sẽ do đàn ông !
“Mọi xem tay cô kìa, thoa t.h.u.ố.c xong, thể động đậy.” Lưu Tiền giải thích một câu.
Từ Mai cũng còn giấu giếm nữa, đưa hai bàn tay đáng sợ cho xem.
Mẹ Lưu Tiền lập tức hỏi: “Ôi chao, cái thế?”
“Rửa bát cước ạ.” Lưu Tiền .
“Chậc.” Mẹ Lưu Tiền lập tức tặc lưỡi một tiếng, Từ Mai với vẻ nên lời: Rửa bát thôi mà cũng đến mức ? Thật vô dụng!
Lưu Tiền cầm chén , Lưu Tiền lập tức : “Khoan ! Con dâu cả, đang gì đấy? Chỉ ăn ăn ăn thôi! Nhìn cái bộ dạng tham ăn như từng ăn của cô kìa! Còn mau múc cơm ! Cái đồ ngu xuẩn điều!”