Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1102: --- Tôi đến thăm cô
Cập nhật lúc: 2025-12-04 01:28:38
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Chiêu bụng của Diệp Giai, nhô lên một chút, trông như ba bốn tháng.
Cô chống nạnh chặn ở cửa, dáng vẻ như một trấn giữ vạn khó qua.
Giữa dịp Tết lớn, Hoa Chiêu thật sự trong nhà đổ máu, hoặc xảy chuyện một xác hai mạng.
, cửa nhà cô lớn lắm!
Căn nhà trang trí theo kiểu cổ, phía nam thực là mấy cánh cửa gỗ, thể mở đồng thời.
Chỉ điều bây giờ là mùa đông, họ chỉ mở cánh cửa chính giữa.
Hoa Chiêu sang bên cạnh, Diệp Minh tới mở cánh cửa .
Hoa Chiêu kéo luôn.
Diệp Giai nhào tới chặn .
"Diệp Thần, Diệp Lị." Hoa Chiêu gọi.
Diệp Thần và Diệp Lị phản ứng , lập tức chạy đến chặn Diệp Giai.
Mối thù với nhà họ Miêu thì Chu Lệ Hoa kể kể cho họ , miệng ngừng lẩm bẩm rằng đây với họ, tưởng rằng sẽ cần dùng đến, hối hận vì muộn, mới khiến Diệp Giai lao đầu chỗ c.h.ế.t.
Vì họ nhà họ Miêu năm xưa những gì, nên bây giờ thể Diệp Giai ở đây gây chuyện nữa.
Hai giữ chặt Diệp Giai.
“Các gì thế? Buông !” Diệp Giai liều mạng giãy giụa: “ là chị, là em của các đó! Các giúp cô đối phó với ! Các còn lương tâm hả!”
“Em gái của , chỉ một Diệp Lị thôi.” Diệp Thần đột nhiên .
Khi rõ mối thù giữa nhà họ Miêu và nhà họ Diệp, Diệp Giai lúc , cũng thấy tức giận.
Diệp Giai ngơ ngác Diệp Thần, đột nhiên kêu to một tiếng: “Ái chà, đau bụng quá!”
Tiếng kêu the thé khiến cả đám trẻ trong nhà sợ hãi tột độ.
Hoa Chiêu liếc cô một cái, cô cảm thấy Diệp Giai buông xuôi, chẳng thèm giữ thể diện nữa, còn một chút nào vẻ tinh ranh khôn khéo như .
Diệp Giai thật vẫn mặt đó, chỉ là dùng với cô mà thôi.
Vì dùng cũng vô ích.
“Nhìn xem xem, ầm ĩ thành cái dạng gì thế , quá là thể thống gì!” Miêu Cương đang Hoa Chiêu kéo ngoài mà vẫn còn lên tiếng.
Quả thật chút thể thống gì, mồng Một Tết náo loạn cả lên.
Diệp Thần và Diệp Lị khựng .
Diệp Giai đột nhiên thoát khỏi họ xông trong nhà, đợi khác kịp phản ứng, cô “bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Ông nội, con sai ! Ông hãy mặt cháu cố mà tha thứ cho con !” Cô ôm bụng .
Miêu Cương cũng đầu Diệp Chấn Quốc: “Nhà họ Diệp và nhà họ Miêu bây giờ đời , ông thể mặt đứa trẻ mà tha thứ cho mấy đứa nhỏ ? sắp xuống mồ , cầu gì cả, chỉ mong chúng nó bình an là .”
Diệp Chấn Quốc trầm mặc ông gì, là tức đến mức gì cho , là lười .
Chiếc gậy của Miêu Cương gõ gõ.
Chưa xong ? Hoa Chiêu cũng kéo ông nữa, cái bộ dạng ức h.i.ế.p quân t.ử của lão già khiến cô tức tối.
Mèo con Kute
“Thật sự nếu cầu gì cả thì cứ ở yên ở chỗ cũ là , đến Bắc Kinh gì?” Hoa Chiêu .
Nếu họ cứ an phận ở yên trong thành phố, lẽ cô cả đời cũng đến họ.
Lão gia Miêu khựng , cúi đầu cô.
Hoa Chiêu buông tay , xa ông một chút.
“Con cháu cũng cần sống chứ...” ông .
“Vậy là vẫn điều cầu xin, thì đừng lời hoa mỹ như thế, đều là thông minh, đừng bóng gió.” Hoa Chiêu .
Miêu Cương cúi đầu Hoa Chiêu, cũng lời nào.
Bất kể là lúc vinh hoa phú quý là lúc sa cơ thất thế, từng đứa nhỏ nào dám chuyện với ông như .
“Các cô xem! Cô lời quá đáng như mà các cứ vờ như thấy! lấy chồng thì các đuổi khỏi gia tộc! Các cũng quá phân biệt đối xử ! Rốt cuộc thì cũng là huyết mạch của nhà họ Diệp!” Diệp Giai bệt xuống đất, lóc t.h.ả.m thiết.
Mất mới quý trọng.
Khi là một thành viên của nhà họ Diệp, cô cũng chẳng thấy gì đặc biệt, ăn uống cũng chỉ khá hơn thường một chút, nhà vẫn là nhà thuê, các mặt khác thì chẳng ưu đãi gì.
Muốn thi đại học còn tự nghĩ cách....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1102-toi-den-tham-co.html.]
Kết quả thi đậu còn cho !
Cô cảm thấy phận của nhà họ Diệp cũng chỉ đến thế.
khi đuổi khỏi nhà họ Diệp, cô cuối cùng cũng thấm thía một bình thường, một phụ nữ nhà đẻ khó khăn đến nhường nào.
Nhà họ Miêu sắp ức h.i.ế.p c.h.ế.t cô !
Miêu Bân đối xử với cô , vì đứa trẻ trong bụng, vì thể diện, vì Miêu Bân, cô thể ly hôn.
Cô vẫn nhà họ Diệp, một ích cho nhà họ Miêu, để nhà họ Miêu coi trọng cô ! Cung phụng cô !
Mồng Một Tết mà Diệp Giai lóc khiến phiền lòng.
“Câm miệng! Ra ngoài!” Diệp Thành đột nhiên quát.
Chu Lệ Hoa ở đây, quát Diệp Giai là hợp lý nhất, dù cũng là cha ruột.
Diệp Giai liếc một cái, tiếng dừng , giây lớn hơn!
Diệp Thành cũng hết cách .
Cô t.h.a.i , sai kéo ngoài ?
Anh Hoa Chiêu, sợ Hoa Chiêu động thủ với Diệp Giai.
Dù cũng là con gái .
Hoa Chiêu về phía Diệp Giai.
Diệp Giai giật , nữa, lớn tiếng kêu lên: “Cô gì thế? ...Hắt xì! ...Hắt xì! ...Hắt xì!”
Cô đột nhiên hắt liên tục, cũng ngừng .
Hoa Chiêu nhân cơ hội kéo cô từ đất lên, lôi ngoài.
Khi ngang qua cửa, còn kéo theo Miêu Bân, trông vẻ thật thà.
Miêu Bân dám động thủ với Hoa Chiêu, luôn đóng vai thật thà, ngoan ngoãn để cô kéo áo cùng khỏi cổng.
“Lát nữa ông nội của các sẽ , các mau , còn dám đặt chân cổng nửa bước, sẽ đ.á.n.h gãy chân các . Với , tay đấy.” Hoa Chiêu Miêu Bân .
Điều Miêu Bân tin, ánh mắt của cô quá lạnh lẽo.
“Hắt xì!...” Diệp Giai vẫy vẫy tay, phản kháng, chuyện.
từng hắt đều , mấy giây khi hắt đó, cơ thể và đầu óc đều thể kiểm soát, cô thể quá nhiều động tác, cũng thể chuyện.
Hoa Chiêu giao Diệp Giai cho Miêu Bân, xoay .
Hai cảnh vệ chằm chằm đầy vẻ đe dọa, cũng dám .
Vậy mà dễ dàng như thế lôi ... Miêu Bân sắc mặt , nhưng giọng điệu tỏ vẻ quan tâm : “Sao lúc cô hắt ? Còn ngừng nữa?”
“.... hắt xì!” Diệp Giai nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, cô cũng mà! Cô cũng !
Khi Hoa Chiêu trở , Miêu Cương vẫn chống gậy đó lải nhải ngừng.
Trong nhà , trừ cô , ai dám kéo ông ngoài nữa.
Nếu đây là một kẻ thù bình thường thì thôi , sớm đ.á.n.h ngoài .
ông là cha của Miêu Lan Chi, là ông ngoại của Diệp Minh và Diệp Thâm, ai động thủ với ông cũng hợp lý.
“Lão gia, con mặt dày, con sợ khác con bất lịch sự , chuyện nếu mà truyền ngoài, rõ ngọn ngành sẽ con quá lịch sự.” Hoa Chiêu ngắt lời ông .
“Vậy ông tự , là con kéo ông ngoài?” Cô .
Miêu Cương im lặng cô.
“Thâm nhà thật cưới một cô vợ .” Ông .
“Khen con vô ích, ông còn ba giây để suy nghĩ.” Hoa Chiêu : “1...”
Miêu Cương trừng mắt.
Thật là quá nể mặt ông !
Ông là lớn tuổi như , mà để đếm 123 ?
ông cảm thấy Hoa Chiêu .
Vì ông nhảm nữa, đầu Miêu Lan Chi : “Ta mắc bệnh nặng, bác sĩ nhiều nhất còn ba tháng nữa thôi, đến Bắc Kinh thăm con... Nếu con còn nhớ con, nhớ thời thơ ấu, thì hãy đến thăm .”
Ông xong ai khác nữa, chống gậy run rẩy bỏ .