Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1170: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 01:29:54
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh thật là cả gan

 

Hoa Chiêu một bộ váy dài màu trắng xinh , Từ Mai một bộ váy dài họa tiết, màu trơn cô hợp, nhưng họa tiết hợp với cô.

 

Hai mỗi bế một đứa trẻ, theo Hoa Cường cùng xuống lầu.

 

Còn Chu Binh thì ở trong phòng.

 

Anh bây giờ là mục tiêu chú ý.

 

Hoa Chiêu gọi cùng xuống, nhưng c.h.ế.t sống chịu.

 

Nghĩ đến những đứa trẻ trong lòng, Hoa Chiêu : “Vẫn là xuống , đừng cùng nhà hàng với chúng .”

 

đây, lỡ đối phương cả gan tày trời đến bắt , g.i.ế.c thì ?

 

Đi cùng cô, Chu Binh sợ liên lụy đến họ.

 

Vậy thì tách thôi.

 

Khách sạn mấy nhà hàng liền.

 

Chu Binh thở phào, khăng khăng nữa, đợi họ , lập tức đến một nhà hàng khác.

 

Sự xuất hiện của Hoa Chiêu và Từ Mai cũng khiến cả nhà hàng rộng lớn im lặng.

 

Từ Mai khoác tay Hoa Chiêu, khẽ : “Được thơm lây cô đấy, bao giờ đãi ngộ như thế .”

 

Từ Mai khi đổi diện mạo cũng là một mỹ nhân, nhưng so với Hoa Chiêu thì vẫn kém vài bậc.

 

đường cùng lắm chỉ khiến khác thêm vài , chứ thể khiến tất cả đều im lặng.

 

Hoa Chiêu mỉm .

 

Những vốn tỉnh táo đờ đẫn nữa.

 

Hoa Chiêu chọn một vị trí ở giữa nhà hàng, đây là trung tâm của đám đông, hai bên rộng rãi, chuyện gì cũng tiện chạy trốn.

 

Hoa Cường cô, tuy vẫn , nhưng chuyện lẽ nhỏ.

 

Ông với Từ Mai: “Đưa bé con cho bế , con bế cả ngày .”

 

Nếu thực sự chuyện, năng lực của ông tuyệt đối mạnh hơn Từ Mai, một phụ nữ bình thường đang hoảng loạn.

 

Ông thà liều c.h.ế.t cũng bảo vệ Cẩm Văn thật .

 

Ông mỉm với Cẩm Văn, nụ hiền từ nên lời.

 

“Không cháu mệt ạ.” Từ Mai vỗ nhẹ Cẩm Văn : “Bé con ngoan lắm.”

 

“Đến đây, đây với ông ngoại nào.” Hoa Cường đưa tay về phía Cẩm Văn.

 

Cẩm Văn ông, chập chững từ Từ Mai xuống, chạy qua cạnh Hoa Cường.

 

Hoa Cường đặt bé lên đùi .

 

Từ Mai chỉ nghĩ là ông lão một ngày bế cháu nên nhớ, để ý.

 

Mèo con Kute

Cô cầm lấy thực đơn chuyên tâm gọi món, món nào thì gọi, món nào đắt thì gọi.

 

Cô nghĩ , kiếm tiền mà tiêu thì để gì? Để cho khác tiêu ?

 

Khách sạn Bằng Thành là khách sạn cao cấp nhất ở Bằng Thành, nhân viên phục vụ thấy Hoa Chiêu và đoàn , lập tức mang đến hai chiếc ghế ăn trẻ em.

 

Kết quả Hoa Chiêu từ chối: “Chúng thích bế con ăn.”

 

Từ giờ trở , hai đứa bé thể buông tay.

 

Người phục vụ lui xuống.

 

Bên cạnh, ánh sáng bỗng tối sầm, bốn đàn ông xuống cạnh bàn của họ.

 

Đồng thời, ở bàn ăn phía bên , cũng bốn đàn ông vạm vỡ xuống.

 

Hoa Cường lướt mắt qua, vui vẻ vỗ vỗ Cẩm Văn trong lòng, điều chỉnh tư thế.

 

Cơ Hạo Nhiên chếch đối diện Hoa Chiêu, cuối cùng cũng rõ khuôn mặt cô, thể tránh khỏi việc hít thở khẽ ngừng .

 

Vài giây , đứa bé trong lòng Hoa Chiêu…

 

“Đây là con của cô?” Anh buột miệng hỏi, dường như thấy quá đột ngột, một tiếng : “Dễ thương thật.”

 

Hoa Chiêu mỉm , vỗ vỗ Tiểu Thận Hành: “ .”

 

Nụ khiến xung quanh trở nên tĩnh lặng.

 

Người quản lý đang tới cũng khựng bước chân, đến cạnh Cơ Hạo Nhiên, cung kính đưa thực đơn cho , hỏi Hoa Chiêu: “Tiểu thư là Cảng Thành đại lục?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1170.html.]

 

“Người đại lục.” Hoa Chiêu .

 

Người quản lý chút tiếc nuối, nếu ở Cảng Thành thì…

 

mà…

 

“Tiểu thư từng nghĩ đến việc sang Cảng Thành phát triển ? Đóng phim ? Với điều kiện của cô, chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám!” Người quản lý nhiệt tình : “Đây là đại thiếu gia nhà chúng , đại thiếu gia chúng đang một công ty điện ảnh, đảm bảo cô sẽ nổi tiếng!”

 

Đại thiếu gia sốt ruột cạnh , con cái gì đó… chắc chắn cũng để tâm nữa!

 

Lời nịnh bợ của chuẩn ?

 

Cơ Hạo Nhiên phản bác, Hoa Chiêu.

 

Hoa Chiêu lắc đầu: “Xin , hứng thú.”

 

“Vậy thì đáng tiếc quá, tiểu thư, cô nghĩ xem, đóng phim, ngôi , kiếm nhiều tiền đó!” Người quản lý .

 

“Ồ? Kiếm bao nhiêu tiền?” Hoa Chiêu dường như tỏ vẻ hứng thú hỏi.

 

Người quản lý thấy triển vọng, lập tức : “Một tháng 2000 tệ! Thế nào? Rất nhiều ?”

 

Các ngôi Cảng Thành thời đó cát-xê, đều lĩnh lương, lương cộng thêm chút tiền thưởng, giống như công .

 

Năm 1982 mà 2000 tệ một tháng, quả thực ít.

 

Lời quản lý dứt, mấy tiếng hít hà vang lên, Hoa Chiêu mà nước dãi chảy ròng ròng vì ghen tị.

 

sự đố kỵ.

 

Chuyện chỉ khuôn mặt của Hoa Chiêu mới thể gặp , bọn họ ghen tị cũng vô ích, ai bảo xí.

 

“Vậy thì thôi.” Hoa Chiêu .

 

Cô chỉ tìm hiểu thị trường.

 

“Vậy…” Người quản lý sắc mặt Cơ Hạo Nhiên: “3000 tệ, cô thấy thế nào?” Nhiều hơn nữa thì vẻ điều , dù diễn còn .

 

“Xin , ăn .” Hoa Chiêu .

 

Món ăn dọn lên.

 

Người quản lý lập tức trừng mắt cô phục vụ tinh ý , thấy bên đang chuyện ? Lát nữa sẽ trừ tiền thưởng của cô !

 

Hoa Chiêu may mắn, áo của quản lý đeo bảng tên, tổng giám đốc!

 

Anh gọi đàn ông là đại thiếu gia.

 

May mà cô dùng điện thoại nội bộ của khách sạn để gọi!

 

Điện thoại khách sạn bây giờ, trong phòng đều là máy nhánh, gọi điện thông qua tổng đài của khách sạn, chuyển bằng tay, như sẽ để ghi chép.

 

Không thể tự bấm trực tiếp, nếu khách sạn sẽ đền tiền điện thoại c.h.ế.t mất, gọi quốc tế một phút 30 tệ đó.

 

Cô còn kịp vui mừng mấy giây, ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Thâm đang sải bước .

 

Cô lập tức tắc nghẹn họng, sắc mặt cũng đổi.

 

Diệp Thâm thẳng ngang ngó dọc về phía cô, thấy đôi mắt tròn xoe của cô, còn mỉm với cô.

 

Hoa Chiêu nháy mắt hiệu cho , nhưng dám, cô ánh mắt của Cơ Hạo Nhiên lúc vẫn đang dán chặt cô.

 

Tuy nhiên, cô nhanh liếc thấy Lưu Minh đang theo Diệp Thâm.

 

Lưu Minh tìm , mà vẫn đến đây, thì…

 

Diệp Thâm tới, cạnh Hoa Chiêu, với Hoa Cường: “Ông ơi, đưa bé con cho con bế .”

 

Hoa Cường ha ha, nỗi nặng trĩu trong lòng lập tức tan biến, vui vẻ đặt Cẩm Văn tay .

 

Thấy , ông liền yên tâm.

 

Diệp Thâm bế Cẩm Văn, đầu mỉm với Cơ Hạo Nhiên: “Anh Cơ, hân hạnh gặp mặt.”

 

Cơ Hạo Nhiên Diệp Thâm với vẻ mặt cảm xúc, lập tức nhận .

 

Ngày đó thuyền, thấy bóng dáng của .

 

Mỗi xuất hiện, đều dẫn vài của .

 

Anh cuối cùng xác định , tìm thấy kẻ đốt thuyền của !

 

“Anh thật là cả gan.” Anh Diệp Thâm từng chữ từng chữ một .

 

Diệp Thâm thoải mái: “Câu mới đúng, Cơ, thật là cả gan, mà dám đến địa bàn của .”

 

 

Loading...