Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1202: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 01:30:32
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão đàn ông độc
Mọi bình luận gì, vẫn chằm chằm cô với vẻ mặt khó hiểu.
Thật sự chỉ là qua điện thoại thôi ?
Hơn nữa giám đốc xưởng dễ chuyện ?
Sao họ !
"Vậy cô tìm giám đốc xưởng mà lý lẽ , bảo ông đích đến tìm , cho quyết định của ông . Nếu thì cô cứ chơi ," Dương Lập .
"Đạo diễn! tiếp tục nữ chính thể tiết kiệm nhiều thời gian và công sức cho ..."
"Im ngay!" Dương Lập tức giận.
Trước đây từng diễn viên nào dám nghi ngờ quyết định của , nhưng Tôn Tiểu Kiều hết đến khác phản bác .
"Nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn, diễn từng vai diễn là nghĩa vụ của các cô/! Bây giờ lười biếng trốn việc ? Là ai? Đứng đây! Sau /cô cần đóng phim nữa, nghỉ dài hạn !" Dương Lập quét mắt tất cả mặt và .
Những vốn dĩ chút bất mãn trong lòng lập tức ngoan ngoãn.
Quay thì thôi, dù cũng hơn là phim để đóng.
"Ai việc gì thì việc đó ! Đừng tụ tập ở đây gì!" Dương Lập .
Đám đông lập tức tản .
Tôn Tiểu Kiều ngơ ngẩn đó.
"Đoàn phim cấm liên quan . Cô mau về , cứ chơi !" Dương Lập xong, liền gọi Hoa Chiêu cùng rời .
Tôn Tiểu Kiều nghiến răng chằm chằm bóng lưng của họ, bỏ .
Hoa Chiêu để ý phía , cô xuống cạnh Dương Lập, xem phim thế nào, xem diễn viên diễn xuất .
Phim truyền hình, phim điện ảnh cô xem vô , dám là xem nhiều hơn những chuyên nghiệp , nhưng cũng kém là bao.
Bởi vì cô sống nhiều hơn họ một đời mà!
Hơn nữa, tầm của cô tuyệt đối cao. Cô xem nhiều b.o.m tấn từ cổ chí kim, trong và ngoài nước. Về kiến thức , ngay cả Dương Lập cũng thể sánh bằng.
thấy lợn , nghĩa là sẽ biến thành lợn.
Bây giờ bảo cô xuống diễn, Hoa Chiêu càng xem càng căng thẳng.
Cô sợ đến lúc đó diễn sẽ chế giễu...
Cô sợ chế giễu, cô sợ quá hổ...
"Đừng sợ, cuộc sống chính là một vở kịch lớn. Cô chỉ cần quên ống kính, nhập tâm , cứ coi như đang sống trong đời thực, tự nhiên một chút là ," Dương Lập .
cũng thì dễ thì khó, nhưng ngoài cách an ủi như , cũng cách nào khác.
Anh cũng bao giờ nghĩ rằng một ngày sẽ bảo khác đừng căng thẳng.
Mèo con Kute
Anh bao giờ gặp diễn viên diễn, những đến tay đều xuất từ trường lớp chính quy. Dù diễn , họ cũng thể căng thẳng.
"Thôi ..." Hoa Chiêu : " sẽ thử."
Cô chỉ thể c.ắ.n răng chịu đựng mà thôi.
Vốn dĩ nếu , cô thể rút lui, nhưng bây giờ Tôn Tiểu Kiều cho thế , nếu cô diễn nữa, thì để cho một đạt mục đích.
Hoa Chiêu theo Dương Lập quan sát 3 ngày, cảm thấy hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1202.html.]
Hôm nay, kịch bản cuối cùng cũng sửa xong, Hoa Chiêu thể bắt đầu diễn .
"Chuyện là ?" Dương Lập cầm kịch bản, suýt chút nữa chọc mũi biên kịch: "Anh giải thích rõ ràng cho xem!"
Biên kịch chút chột mặt : " cũng hết cách , giám đốc xưởng đích gọi điện bảo sửa..."
"Sao ông gọi điện cho ? Sao ông với !" Dương Lập quát.
"Anh xem bộ dạng của kìa, ông dám với chứ..." biên kịch .
Dương Lập hất kịch bản xuống: " nữa! Tùy các gì thì !"
Biên kịch lập tức nhặt kịch bản lên an ủi : "Đừng mà! Đâu đến mức đó! Tôn Tiểu Kiều nữ chính nữa mà? Nữ chính vẫn là Hoa Chiêu. Cô chỉ nha của Hoa Chiêu thôi, một vai phụ, quan trọng, cho cô một cơ hội ."
"Vì cái gì cho cô cơ hội? Đối với những đồng chí lối sống đắn, xưởng chúng từ đến nay đều là đuổi việc! Cô bây giờ còn đuổi việc? Không đuổi việc thì thôi , còn cho cô diễn vai phụ quan trọng ?
"Cô rốt cuộc cho các lợi lộc gì?!"
Lời biên kịch thích : " nhận lợi lộc gì từ cô , đừng phun lung tung, chỉ là lời việc thôi, tức giận thì cứ trút lên giám đốc xưởng ..."
"Thôi , thôi , một vai phụ thôi mà, đừng chấp nhặt nữa. Chúng mau gọi Hoa Chiêu để bắt kịp tiến độ , thì một năm cũng xong mất!" biên kịch .
Nói xong đợi Dương Lập đồng ý, lập tức mở cửa gọi: "Hoa Chiêu! Vào đây!"
Hoa Chiêu thật nãy thấy tiếng họ chuyện , cũng hỏi, trực tiếp cầm kịch bản lên xem.
Bên cạnh nữ chính xuất hiện một nha đắc lực, dũng khí và mưu trí, trung thành tận tụy, mấy giúp nữ chính vượt qua khó khăn, cuối cùng nữ chính nhận em gái nuôi, còn gả cho trai của cô , tuy chính thất, nhưng sủng ái cả đời.
"Cái quái gì thế?" Hoa Chiêu hỏi biên kịch: "Nói thật, lấn át vai chính đấy."
"Không , ," biên kịch chút chột : "Những cái đều là bối cảnh thôi, sẽ chú trọng diễn xuất. Rốt cuộc cũng chỉ là một nha thôi, nữ chính vẫn là cô...."
Hoa Chiêu , đoán xem nhận lợi lộc gì ...
"Thật sự !" biên kịch vô cùng oan ức: "Các cô/ , gia thế Tôn Tiểu Kiều bình thường, lợi lộc gì cho .... còn lớn hơn cô 20 tuổi, thể cha cô . Không , ý là, loại đó!
"Lão Dương, như thế gì? thật sự chỉ là áp lực! Giám đốc xưởng lấy tình nghĩa bao nhiêu năm để ép , mà."
"Vậy giám đốc xưởng vì cái gì giúp cô như ? Cô m.a.n.g t.h.a.i con của ông ?" Dương Lập đột nhiên hỏi.
Biên kịch sợ đến mức mặt biến sắc, vội vàng bịt miệng : "Ôi chao! Không thể lung tung như thế! Sẽ c.h.ế.t đấy!"
Dương Lập gạt tay : "Muốn cho , thì cho một lý do! Hay là Tôn Tiểu Kiều là con gái ruột của ông thất lạc bên ngoài? Nếu thì ông khi nào hào phóng như ?"
"Ôi chao, là thật sự , những tin đồn đây qua ?" biên kịch hỏi.
"Cái gì?" Dương Lập hỏi.
"Tôn Tiểu Kiều, đây hình như lén lút yêu con trai của giám đốc xưởng! Đứa trẻ đó...." biên kịch .
"Ồ.... mới đúng, phim con trai giám đốc xưởng cứ đến góp vui, sắp xếp cho một vai diễn, hóa là vì cô mà đến ." Dương Lập .
Anh nhiều tâm tư, nhưng lúc thích dùng. Anh lúc đó thật sự hai chuyện gì.
Anh còn tưởng con trai giám đốc xưởng lúc đó là vì một nữ diễn viên khác mà đến.
Biên kịch lập tức buôn chuyện: "Nghe lúc đó thật sự là vì một khác mà đến, nhưng đó Tôn Tiểu Kiều cướp mất...."
Anh là biên kịch, mắt tinh, đối với loại dấu hiệu vô cùng nhạy bén. Đây đều là tài liệu mà.
Dương Lập lập tức cau mày: "Đều là những chuyện hỗn độn gì thế ! Cô diễn nha thì ! Cho cắt bỏ 80% cảnh , hơn nữa kết thúc viên mãn quá yên bình, ý nghĩa. Cuối cùng sắp xếp cho cô một cú lật ngược, cô hóa là nội gián của địch, phản bội nữ chính, cuối cùng c.h.ế.t t.ử tế!"
Hoa Chiêu há miệng ngậm , cô cuối cùng Dương Lập vì độc . Lão đàn ông độc mà!