Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1215: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-04 01:30:45
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

g.i.ế.c họ ?

 

Tiếng của khiến Tôn Tiểu Kiều cảm giác vô cùng hổ, cô hằn học trừng mắt Tống Tuyết.

 

Tống Tuyết hề yếu thế trừng mắt : “Cái tâm tư nhỏ nhoi của cô, còn tưởng ai cũng ! Cô dì dâu của Hoa Chiêu ? Chỉ bằng cô ? Cũng xứng!”

 

còn xứng nữa là~

 

Nghe xuất của Triệu Nhã Đình, cô hết cửa .

 

“Người bạn gái , cô đừng trơ tráo mà xáp !” Tống Tuyết la lên.

 

“Chúng chỉ đang chuyện công việc! Người bẩn thỉu ai cũng bẩn thỉu!” Tôn Tiểu Kiều la lên.

 

“Ai bẩn thỉu? Ai m.a.n.g t.h.a.i hôn nhân thì bẩn thỉu?! thì nhé, là cô gái trong trắng đấy~” Tống Tuyết .

 

Tôn Tiểu Kiều mặt trắng bệch, kiên trì : “ mang thai…”

 

"Ha! Vậy t.ử cung cô ?" Tống Tuyết hét lên.

 

là quá ác, cố tình xát muối vết thương khác.

 

Tôn Tiểu Kiều chịu nổi, loạng choạng.

 

"Thôi thôi , rửa mặt thôi mà cũng yên, mau đ.á.n.h răng rửa mặt , sắp ." Có hòa giải.

 

Cũng với Tống Tuyết: "Thời buổi hiện đại , phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i hôn nhân thì chứ, đáng c.h.ế.t mà cô cứ mãi chấp nhặt."

 

"Hiện đại thì ? Hiện đại là thể cần sĩ diện ?" Tống Tuyết cãi .

 

Quay đầu mới phát hiện là một diễn viên gạo cội chút danh tiếng, cô lập tức xìu xuống, vẻ mặt như sai điều gì, : "Cô đúng ạ, thời buổi hiện đại , phụ nữ đều giải phóng, gì cũng phạm pháp..."

 

"Con bé , lời gì cũng dám ." Nữ diễn viên gạo cội Tống Tuyết với vẻ đồng tình.

 

thích loại , gặp thì tiếng , gặp quỷ thì tiếng quỷ, chỉ luồn cúi cơ hội.

 

"Làm gì đó? Ai mà hỏng cảnh sáng nay thì đừng trách !" Dương Lập hét lên bên ngoài lều.

 

Mọi lập tức tản như chim thú, ai gì thì đó.

 

Tôn Tiểu Kiều chen đám đông rút lui.

 

Tống Tuyết vẫy tay với Hoa Chiêu và Triệu Nhã Đình: "Đến đây, giữ cho hai nước rửa mặt ."

 

Họ rửa mặt ở ven hồ, mặc dù hồ gần nhất thể thấy ngay nhưng cũng cách đây vài dặm đường, nên sáng sớm dùng xe nước nhỏ chở nước từ sông về cho dùng.

 

Chiếc xe nước nhỏ đơn giản là một chiếc xe đẩy, bên cố định hai cái thùng gỗ, dùng hết một xe lấy thêm một xe khác.

 

Xe kịp thì đợi chuyến .

 

Hoa Chiêu và Triệu Nhã Đình tới, Tống Tuyết chỉ một cái chậu sạch sẽ bên cạnh : "Chậu mới mua, dùng bao giờ, chuyên dùng để đựng nước sạch."

 

Hoa Chiêu và Triệu Nhã Đình cảm ơn, lấy đồ vệ sinh cá nhân và chia một ít nước.

 

Cái chậu lớn, ai cũng tiết kiệm, cuối cùng vẫn còn thừa chút nước, Hoa Chiêu mang về cho mấy đứa bé rửa mặt.

 

Tống Tuyết cũng khoe công nữa, rửa mặt xong thì vội vàng ăn sáng.

 

thích đồ ăn thảo nguyên, bữa nào cũng thịt bò thịt dê! Ở Kinh thành mua thịt bò thịt dê hề dễ, tiền cũng chắc hàng để mua!

 

Hơn nữa, cô chỉ là một diễn viên nhỏ, lương cũng chỉ nhiều hơn thường một chút thôi, bữa nào cũng ăn thịt bò thịt dê thì mà kham nổi.

 

Hoa Chiêu rửa mặt cho mấy đứa bé , đến mức Miêu Lan Chi khó hiểu: "Thâm ca sắp đến ?"

 

"À? Không , gần đây bận tay, đợi hơn mười ngày nữa mới qua ." Thật sự là đó lãng phí quá nhiều thời gian ở nhà!

 

"Vậy con vui cái gì?" Miêu Lan Chi lạ lùng hỏi.

 

"Ồ, con chỉ thấy cuộc sống tập thể thú vị, mỗi ngày đều chuyện mới, đông cũng vui vẻ." Hoa Chiêu .

 

Đây chính là niềm vui khi !

 

Mà cô trọng sinh về đây nhiều năm , đầu tiên một công việc đàng hoàng, còn nếm trải sự đấu đá giữa các đồng nghiệp, cảm giác... đặc biệt hoài niệm.

 

Kiếp , những đồng nghiệp luật sư của cô mà chơi chiêu trò công sở thì y như phim điệp chiến , mạo hiểm kích thích, chỉ cần sơ suất một chút là trả giá đắt.

 

Không thì mất tiền, thì tù.

 

Bây giờ nghĩ vẫn thấy kinh khủng, kiếp ý định luật sư nữa.

 

Vẫn là bây giờ , chỉ móc , thỏa mãn cái miệng là xong.

 

Miêu Lan Chi nên lời, bà chẳng thấy chỗ nào thú vị cả, Hoa Chiêu lẽ ở nhà lâu quá , thấy đông là vui?

 

Tội nghiệp~

 

"Vậy con mau chơi với họ , ở đây trông mấy đứa nhỏ, Lưu Minh và mấy đứa nữa mà, sẽ ." Miêu Lan Chi .

 

Hoa Chiêu , thật sự yên tâm rời .

 

Ở đây khắp núi khắp nơi đều là thực vật, một đêm trao đổi năng lượng, cô cảm thấy nắm quyền kiểm soát một mảnh thảo nguyên nhỏ mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1215.html.]

 

chỗ nào thỏ, chỗ nào trái cây dại, chỗ nào cỏ ăn gần hết, chỗ nào nước cỏ dồi dào.

 

Chỉ cần một ý nghĩ lướt qua, cô thể khiến cỏ non ở đó mọc lên điên cuồng, cũng thể khiến chúng tạo thành hình dạng yêu thích.

 

Cùng với thời gian trôi qua, diện tích cô thể kiểm soát chắc chắn sẽ ngày càng lớn hơn.

 

Đây là thiên hạ của cô, cô thể thứ xảy mảnh thảo nguyên , nếu cô .

 

Thật sự sợ cả.

 

Hoa Chiêu phim, mãi đến lúc , cô mới cảnh thêm của Tôn Tiểu Kiều là gì.

 

Là con gái của một thủ lĩnh bộ lạc thảo nguyên, gả cho một trong các nam chính , đó đấu đá với chính thất của nam chính loại bỏ.

 

Chỉ là một vai pháo hôi.

 

Rõ ràng biên kịch cũng ác cảm với cô ...

 

Sắp xếp cho cô một vai quá nặng cũng quá nhẹ, chẳng điểm nhấn, cho xong chuyện.

 

Tôn Tiểu Kiều cũng mãi đến lúc mới chi tiết, lập tức bất mãn, tìm biên kịch loạn.

 

"Không thì cút, ở đây chỗ cho cô!" Dương Lập lớn tiếng hét lên.

 

Mọi lập tức im thin thít như ve sầu gặp rét, Dương Lập tính tình lắm, khi phim thì nể nang ai, ai diễn đạt là mở miệng mắng ngay, nhưng hầu như dùng lời tục tĩu, vẫn coi như tôn trọng khác.

 

Một chữ "cút" lập tức khiến Tôn Tiểu Kiều im bặt, nước mắt trực trào.

 

"Cảnh tiếp theo là của cô đấy." Dương Lập xong, lười biếng thèm để ý đến cô nữa, việc.

 

Anh chỉ hy vọng tháng còn thể trôi qua suôn sẻ, đó thêm một tháng ở những địa điểm khác, hai tháng nữa, họ sẽ thành tất cả những cảnh xong, bộ phim sẽ đóng máy.

 

Cầu xin các vị thần phật, hãy để như ý...

 

năm nay Dương Lập chắc chắn gặp Thủy nghịch hành, chuyện như ý.

 

Vấn đề vẫn ở Tôn Tiểu Kiều, cô thể diễn sự khỏe khoắn, nhanh nhẹn của phụ nữ thảo nguyên, cô ốm yếu như một con bệnh.

Mèo con Kute

 

"Đều tại hết! Tại hết! Anh não ? Lại vai cho cô !" Dương Lập tìm cơ hội đạp lão Vương.

 

Lão Vương vẫn luôn oan ức: " cho cô vai a , nhưng giám đốc cho!"

 

"Anh dựa cái gì mà cho? Anh dựa cái gì mà cho?" Dương Lập tức giận.

 

"Dựa việc là giám đốc chứ gì nữa..." Biên kịch .

 

Tâm lý riêng của Dương Lập dâng cao từng thấy.

 

"Vậy bây giờ ? Mấy cảnh cưỡi ngựa căn bản thể qua nổi! C.h.ế.t cứng ở đây ?" Dương Lập tức giận .

 

Hoa Chiêu vẫn luôn ở một bên, lặng lẽ : "Vậy thì dùng đóng thế."

 

Dương Lập đồng ý: "Là cảnh chính diện, đóng thế ."

 

Không là cảnh hành động gì cả, chỉ là mấy cảnh cưỡi ngựa , con gái thảo nguyên mà cả cái , khác cưỡi ngựa còn cô bộ ?

 

"Vậy thì xe ngựa , trông cô sẽ kiêu sa hơn." Hoa Chiêu .

 

Biên kịch lập tức thấy : "Chỉ là nếu thì hình tượng nhân vật sửa một chút, sửa cho kiêu căng, ngang ngược hơn."

 

"Được!" Dương Lập lập tức : "Anh quyết định!"

 

Anh tin tưởng thực lực của biên kịch, nếu sớm tìm giám đốc đổi !

 

Biên kịch lập tức bắt tay việc.

 

Tôn Tiểu Kiều nhanh chuyện.

 

ngây ngốc trong lều của .

 

Vốn dĩ cảnh ít, còn là vai phản diện, diễn vai phản diện là một chuyện nguy hiểm, diễn , diễn quá cũng xong.

 

Tốn công vô ích!

 

Vậy cô ham gì?

 

Nghe là ý của Hoa Chiêu...

 

"Hừm." Trong chiếc lều tối đen bỗng vang lên tiếng khẽ của một đàn ông.

 

Tôn Tiểu Kiều hề sợ hãi, cô ở đó.

 

Người ở đây từ ngày đầu tiên cô đến.

 

"Mà đám ở đây, Dương Lập, Hoa Chiêu, đều cơ hội cướp sự chú ý của cô nữa, ?"

 

Giọng đàn ông trầm thấp, đầy mê hoặc.

 

Lần Tôn Tiểu Kiều còn im lặng nữa, mà mở miệng hỏi: "Anh g.i.ế.c bọn họ?"

 

 

Loading...