Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1286: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-04 01:32:04
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà cổ biến thành khu tập thể
Sáng sớm hôm , tất cả cùng xuất phát.
Diệp Minh cũng thoát .
Miêu Lan Chi chặn ở cửa từ sáng sớm, cho nơi khác, bắt cùng.
Diệp Minh cửa ải tránh , liền ôm chặt con buông tay.
Mèo con Kute
Chẳng chỉ là mấy cô nhóc con ? Anh sẽ sợ ?
Anh chỉ là sợ phiền phức.
Mấy xe, đến bên ngoài căn nhà cổ của nhà Đinh Lan, kết quả phát hiện nơi đó giải tỏa, trở thành một trường mẫu giáo.
Không tìm thấy một chút dáng vẻ ban đầu nào.
“Thôi , thôi .” Đinh Lan : “Thời thế đổi, căn nhà cũ đó cũng thể ở nữa , bỏ , thể về Kinh thành là .”
Cô xuống xe dạo một vòng lên xe.
Ngụy Phương cũng chợt thấy cảnh mà nảy sinh cảm xúc, đột nhiên cũng về nhà cổ của xem .
Đây chuyện gì lớn, Miêu Lan Chi cũng về xem.
Năm đó cô cũng thường xuyên đến nhà hai chị em chơi.
Chiếc xe nhanh chóng đến nơi.
Kết quả căn nhà cũ của nhà họ Ngụy năm đó biến thành một khu tập thể.
“ nhớ năm đó là bán cho một gia đình họ Lưu, gia đình đó giờ thế nào .” Ngụy Phương cảm thán.
Đã thành khu tập thể , là nhà ai…
Bà đang thì một phụ nữ hơn 40 tuổi ngang qua họ, thấy lời bà liền liếc một cái, nghĩ điều gì đó đột nhiên mắt sáng lên: “Bác gái, bác là ? Cái sân đây là nhà bác ? Sau các bác bán cho một gia đình họ Lưu ?”
Ngụy Phương giật , nhưng lời bà gì sai.
“ , là như thế đó.” Bà .
“Ôi chao bác gái! Cuối cùng cũng tìm bác !” Người phụ nữ đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngụy Phương, chịu buông .
Cô lớn tiếng gọi trong sân: “Bố! Mẹ! Người nhà họ Ngụy tìm thấy !!”
Trong ba gian nhà chính của khu tứ hợp viện, căn ngoài cùng đột nhiên cửa lớn mở toang, mấy xông .
Những khác thấy tiếng động cũng bu xem.
Ngụy Phương sợ hãi cứ thế rụt tay về phía .
“Không bác gái, bác đừng sợ! Chúng gì , chỉ là chuyện nhờ bác giúp thôi!” Người phụ nữ .
“Chuyện gì? Cháu buông tay cũng .” Ngụy Phương .
Buông tay thì , đợi bao nhiêu năm , cuối cùng cũng xuất hiện, buông tay cô chạy mất thì ?
Hai ông bà tóc bạc trắng mặt Ngụy Phương, trừng mắt bà.
hơn 40 năm , họ nhận nữa.
Chỉ thể tự giới thiệu: “ là Lưu Đông, năm đó chính mua căn nhà của nhà họ Ngụy, còn bác là?” Ông lão hỏi.
Ngụy Phương cũng còn ấn tượng gì với ông lão nữa, nhưng bà nhà năm đó quả thật bán cho một tên Lưu Đông .
Lưu Đông kém cha bà mười mấy tuổi, vợ con, mấy đứa con, căn nhà cũ đủ chỗ ở, nên mua căn lớn hơn của nhà bà.
“ là Ngụy Phương, bố tên Ngụy Hoa.” Ngụy Phương .
“Ôi chao! là nhà họ Ngụy!” Ông bà lão và mấy đàn ông cũng còn trẻ nữa phía họ đều kích động.
Khiến đều ngơ ngác.
Lưu Đông cũng vòng vo tam quốc, trực tiếp hỏi: “Hợp đồng mua bán năm đó bác còn giữ ? Bác thể chứng cho , rằng căn nhà là của ?”
Ông lo lắng Ngụy Phương.
Ngụy Phương ngẩn , hợp đồng mua bán của họ mất ?...
Bà còn gì, những xem bên cạnh đột nhiên chịu nữa.
“Của cái gì mà của ? Căn nhà là của chúng ! Là của tất cả chúng ! Bên phân cho chúng ở từ lâu , chúng ở mấy chục năm , chính là của chúng !”
“Hơn nữa chúng ở ! Chúng trả tiền thuê nhà !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1286.html.]
“Các tự dưng mỗi tháng mấy chục đồng, như từ trời rơi xuống, các còn gì nữa?”
“Sao mà lòng tham thế! Chỉ nghĩ cho bản , chẳng quan tâm khác sống c.h.ế.t !”
Người nhà họ Lưu đều mặt đen xì gì.
Người phụ nữ ban đầu kéo Ngụy Phương nhịn đầu mắng:
“Còn nhắc đến tiền thuê nhà, nhà bà 10 năm nay đóng tiền thuê ! Chúng tính xem, một tháng 5 đồng, 10 năm là 600 đồng, bây giờ bà đưa tiền cho , sẽ cho bà ở!”
Người phụ nữ hét lên “xì!” một tiếng: “Đâu chỉ đóng tiền thuê nhà, bọn họ cũng đóng mà! Bọn họ đóng thì đóng! Sao chỉ đòi một ?”
Người phụ nữ nhà họ Lưu liền một đám hô to: “Nhà ai bao lâu đóng tiền thuê nhà, nhà đều ghi nhớ hết! Trên đời gì chuyện ở nhà khác? Các hoặc là trả tiền! Hoặc là theo lệnh của cấp , dọn ngoài! Trả nhà cho gia đình !”
Trong đám đông ai lên tiếng, còn liếc xéo cô một cái.
Nếu c.h.ử.i vài câu mà tác dụng, cái sân trống từ lâu .
Bọn họ mới , nơi phân mới quá xa, bọn họ quen, bọn họ quen sống ở khu .
Hơn nữa bọn họ còn để mắt đến Ngụy Phương.
Hiện tại bên bắt đầu trả những căn "nhà nước thuê " năm đó, nhiều gia đình xung quanh đều trả .
Một lý do khác khiến bọn họ chịu rời một cách đường hoàng, là nhà họ Lưu cách nào chứng minh căn nhà năm đó là của họ.
Sổ đỏ chỉ là tờ giấy, mất .
Mà hồ sơ lưu ở Cục Quản lý Nhà đất, là của nhà họ Ngụy!
Bọn họ ở nhà của nhà họ Ngụy, đưa tiền cho nhà họ Lưu? Trả tiền thuê nhà? Không thể nào!
Năm đó vì nhiều lý do khác , nhà họ Lưu kịp thủ tục sang tên, thì sang tên nữa.
Ngụy Phương im lặng, gì.
Người nhà họ Lưu và hàng xóm xung quanh cãi vã ầm ĩ.
Hoa Chiêu thường xuyên gặp tình huống , những căn sân vườn mà cô mua trong hai năm gần đây đều là những căn nhà nước thuê trả như .
Chủ nhà cũ giữ nữa, những từng ở đó luôn về, vì thà cứ bán , đổi sang nơi khác ở, hoặc giữ tiền trong túi cho yên tâm.
Cảnh tượng mắt , Hoa Chiêu lập tức đoán tám chín phần.
“Chúng ngoài chuyện .” Cô .
Người phụ nữ nhà họ Lưu lập tức cãi nữa, : “ đúng đúng, chúng ngoài chuyện, mấy lý lẽ, đừng quan tâm đến họ!”
“Không ! Các định ngoài bàn bạc âm mưu quỷ kế gì? Căn nhà là bên phân cho chúng ! Các lấy quyền gì mà cho chúng ở?” Người phụ nữ hét lên gần Hoa Chiêu, nước bọt b.ắ.n cả mặt cô.
Hơn nữa cô cũng là hét mặt Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu quạt quạt chiếc quạt trong tay, : “Nghe lời cấp như , cấp bảo các dọn các dọn?”
Người phụ nữ nghẹn họng, hét lên: “Mày quản gì! Mày là ai chứ? Sao mày quyền xen chuyện của chúng tao!”
Diệp Minh cau mày, che chắn cho Hoa Chiêu, : “Đi thôi, đừng quan tâm đến bọn họ.”
Nói lý lẽ gì với bọn ? Không thông , bọn họ nếu lý lẽ, từ lâu .
Căn nhà cho dù là của nhà họ Lưu nhà họ Đinh, tóm của bọn họ! Ban đầu rõ là cho thuê, là tặng cho họ!
Bây giờ đóng tiền thuê, cũng trả nhà, ở lâu là thành của họ ?
Ngụy Phương ngay.
Người nhà họ Lưu vội vàng theo.
Trong sân mấy xông chặn , cứ cảm thấy bọn họ , căn nhà sẽ giữ nữa!
Hoa Chiêu ngoài, bên cạnh đều theo.
Vừa chỉ là ở bên ngoài đám đông lộ diện.
Lưu Minh và Chu Binh lập tức dẫn mấy tiến lên, khí thế bộc phát, mấy cái trấn áp đám lý lẽ đó.
Một đoàn cũng xa, khỏi hẻm xa một nhà hàng khá khẩm, Hoa Chiêu dẫn .
Không giờ ăn, trong nhà hàng khá yên tĩnh, phòng riêng cũng chuyện .
Lưu Đông vẫn đang lo lắng chờ đợi câu trả lời: “Hợp đồng mua bán năm đó, các bác còn giữ ? Có thể đưa cho dùng một chút ...”
Ông hỏi một cách lo nơm nớp, nếu Ngụy Phương đưa, bây giờ lật lọng nhà vẫn là của bà , thì ông ngay cả căn phòng đơn đang ở cũng giữ nữa....