Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 1318: Đuổi người đi
Cập nhật lúc: 2025-12-04 01:32:41
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Chiêu đến từ chối ai, là đá thô thì cứ thu.
Đương nhiên giá cả cũng ép xuống, cái giao cho Trương Lượng.
Trương Lượng theo dặn dò của Hoa Chiêu, quá tính toán so đo với những , một chút kẻ lắm tiền.
“Người ngốc tiền nhiều” đôi khi là bùa đòi mạng, đôi khi cũng là bùa hộ mệnh.
Sau cả làng đều kiếm tiền từ , thì bảo vệ ông thần tài .
Hoa Chiêu tiên sai chuyển hết đá thô trong phòng ngoài, đó mới chuyển đá ở sân.
Cô xoay vài vòng trong phòng, ước lượng diện tích chỗ, suy nghĩ lát nữa sẽ lấy bao nhiêu đồ .
Cũng suy nghĩ để đuổi Diệp Thâm .
Đâu thể nào biểu diễn ma thuật ngay mặt Diệp Thâm.
Hứa Tiên còn từng xúc động trừ bỏ Bạch Tố Trinh nữa mà...
Cô mạo hiểm.
Cuối cùng, Hoa Chiêu tìm thấy cơ hội.
Đá thô mà dân làng bán đặc biệt nhiều, hơn nữa từng đều mở miệng hét giá.
Trương Lượng mặc cả quyết liệt, mấy vạn tệ Hoa Chiêu mang theo đủ.
Khi mệnh giá lớn nhất chỉ là mười tệ, mấy vạn tệ, tương đương với mấy chục vạn của đời , chứa đầy một cặp sách.
“Anh nghĩ cách giúp kiếm chút tiền ? sẽ bảo bên chuyển khoản điện t.ử đến ngay, nhưng cũng cần mấy ngày.” Hoa Chiêu với Diệp Thâm: “Đợi mấy ngày sẽ trả tiền.”
Diệp Thâm trời, là giữa trưa.
“Lại lái chiếc xe chất đầy , trực tiếp lái ga xe lửa, đặt một toa tàu.” Hoa Chiêu : “Rồi về kéo thêm một chuyến.”
Như buổi tối họ cũng thể về nhà, chậm trễ.
“Em cùng .” Diệp Thâm vẫn yên tâm.
“Em chịu thêm một khổ nữa !” Hoa Chiêu từ chối: “Xóc quá.”
Lý do thể phản bác.
“Hơn nữa nhiều ở đây, .” Hoa Chiêu .
Lưu Minh và Chu Binh chỉ mặt, mà còn mấy khác họ mang theo .
Diệp Thâm suy nghĩ một chút, gật đầu.
Anh và Hoa Chiêu thực tế cũng xa ít thời gian, cô cơ bản thể tự bảo vệ .
Có nhiều ngoài ở đây, cũng tiện gì Hoa Chiêu, chỉ là sâu một cái: “Em cẩn thận chút, đợi về.”
“Ừ!” Hoa Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Thâm hiểu cảm giác cô đang mong nhanh một chút?
Chắc chắn là ảo giác!
Diệp Thâm rời , Hoa Chiêu bắt đầu đuổi những còn .
“Giữa trưa , các ăn cơm ?” cô hỏi những trong sân.
Một câu khiến phản ứng , giữa trưa , họ mà cảm thấy đói!
Kiếm tiền quá phấn khích.
Những tảng đá trong nhà bán cho ngoài, ném thấy tiếc, biến thành vàng, chuyện đời chỉ một thôi đúng ? Không bán thì đợi gì nữa? Bỏ lỡ làng còn cửa hàng nữa.
Điều họ là, vài chục năm nữa, họ sẽ hối hận c.h.ế.t .
“ đói , ăn cơm.” Hoa Chiêu .
Mọi cũng , Hoa Chiêu mới là kẻ lắm tiền ngoài mua đá, cho nên nâng niu dỗ dành.
Trưởng thôn lập tức mời Hoa Chiêu đến nhà ông ăn cơm.
“Hôm nay vui vẻ, bỏ tiền, g.i.ế.c heo mổ dê, ăn tiệc cỗ luân phiên.” Trưởng thôn .
Đống đá thô nhà ông dùng để xây chuồng heo quá lâu dùng, dỡ xuống, bán một vạn hai nghìn.
Ông cảm thấy như tiền từ trời rơi xuống.
Hơn nữa heo cũng chỗ nuôi nữa, thì g.i.ế.c ăn thịt .
Cả làng lập tức vui vẻ, đều về phía nhà trưởng thôn.
Ngôi làng nhỏ , tổng cộng chỉ hơn 20 hộ gia đình, sống một dãy núi liền kề, nhà với nhà trực tiếp cách bởi sườn núi.
Nơi khác khoán hộ thì chia ruộng, ruộng của họ ít, mỗi đến một mẫu, nhưng núi của họ nhiều, nên chia núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-1318-duoi-nguoi-di.html.]
Một nhà một ngọn núi, hoặc mấy ngọn núi!
Nhà của , đương nhiên là xây ngọn núi của nhà .
Mèo con Kute
Những nhà vốn ở gần , năm nay đều chuyển lên ngọn núi nhà .
Cái ngược thuận tiện cho Hoa Chiêu, ngọn núi nhỏ , còn ngoài nữa .
“ ở đây, mâm cỗ xong thì gọi là .” Hoa Chiêu với Trương Lượng: “ sẽ tiếp đãi họ nữa.”
Trương Lượng gật đầu, ông chủ tiếp đãi đều là những nhân vật lớn.
Hoa Chiêu đột nhiên đến gần nhỏ: “Người giao hàng lát nữa sẽ đến, đặt ở đây, trông chừng bên cho , trong vòng hai giờ đừng để họ lên đây.”
Mắt Trương Lượng sáng lên, còn tưởng cô cũng mang hàng đến.
Con đường vạch sẵn , hơn nữa còn với đối phương, dùng đồ vật đổi đá thô, đối phương vui vẻ, còn vui hơn nhận Nhân dân tệ.
Trương Lượng trong tay tiền Myanmar, càng thể đổi , bây giờ ngoại tệ đang căng thẳng đến mức nào , mà thừa cho ? Hơn nữa cho dù ngoại tệ, tiền Myanmar còn .
Cho nên dùng Nhân dân tệ giao dịch, đối phương tự nghĩ cách đổi.
May mà bên đó bây giờ cũng khá nghèo, thương mại vẫn chủ yếu dựa trong nước, Nhân dân tệ cũng giấy vụn, tiêu , đối phương miễn cưỡng nhận.
nếu Trương Lượng thể dùng vật tư thanh toán thì đương nhiên là hơn !
Họ tiền , cũng mua vật tư!
Đối phương thậm chí còn hứa hẹn, nếu Trương Lượng thể dùng vật tư đổi, sẽ giảm giá cho một chút!
Trương Lượng mấy bước đột nhiên đầu , với Hoa Chiêu: “Thực thứ họ thiếu nhất là thức ăn, lương thực, các sản phẩm từ thịt...”
Cũng là những thứ phổ biến ở đó như tivi, máy ghi âm, đồng hồ...
Cái thứ tivi và máy thu thanh đó ở bên chào đón lắm.
Không điện, tín hiệu mà!
Xem tuyết rơi màn hình, tiếng “xì xì” ?
“Ồ, , , , sẽ mang nhiều thứ hơn.” Hoa Chiêu nhắc nhở, nhanh chóng điều chỉnh những thứ lát nữa sẽ lấy .
Tivi, máy ghi âm, băng cát sét..., mỗi thứ chỉ lấy hai ba cái tượng trưng, còn đổi hết thành t.h.u.ố.c lá và rượu.
Mao Đài thì giữ , bây giờ mà mang đổi đá thô, chừng ai thiệt!
May mà trong nước bây giờ đang thịnh hành rượu Tây, trong hàng lậu nhiều rượu Tây, mà bên đó chắc cũng thích rượu Tây.
Rồi đến vải vóc.
Đây cũng là hàng khan hiếm.
Không vải cotton, mà là vải poplin polyester, Dacron cực kỳ bền chắc mà trong nước sản xuất , một mét giá từ 8 đến 20 tệ.
Giá cả thật đáng sợ .
Lương một tháng của một chỉ thể mua một hai mét vải, một cái quần, hoặc một cái áo sơ mi.
Chính là mức giá cả .
Đây vẫn là giá hàng lậu, rẻ bằng một nửa so với thị trường, còn giá bình thường thì đắt hơn nữa.
Thời đó, một chiếc áo sơ mi vải Dacron giá hai ba mươi tệ.
Hoa Chiêu tìm kiếm, lấy ô gấp, áo mưa và màn nylon.
Những thứ cũng là hàng lậu hot, và ở bên đó cũng cần.
“Chúng dã ngoại .” Hoa Chiêu với Lưu Minh và Chu Binh.
Hai , sang ngọn núi bên . Bên nhà trưởng thôn đang ồn ào í ới với món thịt heo mổ, mà họ ăn mà chọn dã ngoại?
“Em ăn cá, chúng bắt cá .” Hoa Chiêu .
“Được thôi.” Hai ý kiến gì.
“Các bờ sông bắt cá , em nhà tìm nồi niêu xoong chảo, hình như em thấy đấy.” Hoa Chiêu lệnh cho mấy khác.
Mấy sân viện, họ kiểm tra kỹ cả trong lẫn ngoài , bây giờ ngoài đá quý thô thì vẫn chỉ là đá quý thô.
Mà con sông Hoa Chiêu bắt cá ngay chân núi, cách đường chim bay chỉ một trăm mét.
Từ đây thể thấy rõ ràng.
Về mặt an thì chắc vấn đề gì.
Mọi rời , trong nhà chỉ còn Hoa Chiêu.
Không thể để chị dâu bắt cá, còn họ thì hưởng nhàn.
Họ , Hoa Chiêu một nhà.